Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh trời đất trắng xoámột mảnh. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước cửa hiên của Vinh Cảnh cư, dùng sức xoa xoatay vào nhau, lại nhẹ nhàng chà chà chân, phun ra một chuỗi khí trắng.
Lục Giam cùng Lục Vân đứng ở cách đó không xa thấpgiọng nói chuyện: “…… Châu Nhi vốn là người của bọn họ, chỉ sợ lúc trước muộiđã bị bọn họ mê muội không ít.”
Lục Vân thần sắc phức tạp nhìn về phía bóng dáng LâmCẩn Dung, thấp giọng nói: “Đúng, là ta bị mê muội, còn tưởng rằng, Anh Đào thậtsự chính là……”
Lục Giam cười cười: “Tóm lại, chúng ta về sau cóchuyện gì thì nên thương lượng với nhau, sống cho tốt, có việc thì nói ra, đừnggiấu trong lòng mà nghẹn tức giận. Như vậy thật không tốt.”
Lục Vân cúi đầu lên tiếng: “Ta đi nhận lỗi với tẩu tử,mặc kệ lúc trước ta làm cái gì, đều là vô tâm.”
Lục Giam nói xong, thấy nàng nhu thuận như vậy, cũngkhông trách cứ: “Vậy muội đi đi, hai người trò chuyện, cởi bỏ hiểu lầm, haingười vẫn là thân biểu tỷ muội mà.”
Lục Vân tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện: “Tẩutử, mặc kệ lúc trước ta có bao nhiêu không phải, thỉnh tẩu nể mặt mẫu thân cùngca ca mà tha thứ ta. Ta sai lầm rồi.”
Tuyết quang quá mạnh mẽ, chiếu vào mắt khiến Lâm CẩnDung kìm lòng không được mà mị mắt. Lục Vân mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, dungnhan cũng càng thanh lệ, thần sắc có vẻ vô tội lại gầy yếu, xấu hổ mà sầu lo,Lâm Cẩn Dung thực hy vọng Lục Vân là thật tâm, nhưng nàng không biết, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407881/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.