🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa gió lạnh thấu xương, nước đóng thành băng,trong Tụ Hiền các lại ấm áp thơm hương. Than bạc thượng đẳng cháy đỏ hồng trongchậu bằng đồng thau bóng loáng, khiến ba thước chung quanh được sưởi ấm dàodạt, lô bằng đồng lẳng lặng tỏa ra tô hợp hương, thảm gấm Tứ Xuyên lót chânthêu hình tùng hạc vừa ấm lại mềm mại, làm cho người ta kìm lòng không được cóthêm vài phần lơi lỏng.
Lục lão ông ngồi ở trên tháp, yên lặng nghe Lâm CẩnDung đứng ở phía dưới nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung vẫn mặc đồ xuất môn, áo choàng đính lôngchồn trắng màu xanh nhạt, váy sắc thiển giang, búi tóc vấn cao, cài một chiếctrâm lưu thúy, môi tô chút son, đôi mắt sáng trong: “Tổ phụ, tôn tức vừa rồi đimột chuyến đến nhà tộc muội, nghe nói tới một chuyện kỳ quái, cảm thấy có chútthú vị, muốn kể cho tổ phụ nghe, lại thỉnh tổ phụ chỉ giáo một hai câu.” Lời lẽcủa nàng rõ ràng, không nhanh không chậm, giống như đang kể lại một chuyện thậtsự thú vị, muốn giúp trưởng bối giải sầu vậy.
Lục lão ông lại hiểu được nàng không phải loại ngườinhàn rỗi không có việc gì làm, lắm mồm lắm miệng, liền chỉ ghế đôn mặt sáu cạnhkhắc hoa văn như ý: “Ngồi xuống nói chuyện.”
“Đa tạ tổ phụ.” Lâm Cẩn Dung quỳ gối hành lễ, đoanđoan chính chính ngồi xuống, nói: “Sự tình là như thế này, vị tộc muội này củacon, gần đây gặp được một việc lạ, không thể không hướng con xin giúp đỡ. Nàngđến chơi nhà một người thân thích, nữ nhi nhà kia tặng cho nàng một cái túihương. Gia cảnh nàng bần hàn, hằng ngày không có vật phẩm trang sức nào tinhxảo, lại thập phần yêu thích túi hương này, liền hằng ngày đeo ở bên người, aingờ trước đó vài ngày lúc nàng xuất môn không cẩn thận đã đánh mất. Đã đánh mấtthì đành thôi, kỳ quái là, túi hương này qua mấy ngày sau lại xuất hiện ở PhúcĐức lâu, hơn nữa bị người ta cố ý nói là của một nam tử, mà nam tử này, lại làbằng hữu của người có thê tử làm ra túi hương đó, lúc ấy trượng phu của nữ tửkia lại ở đây, không khỏi hoài nghi sự trong sạch của thê tử mình, thiếu chútnữa phá hỏng một mối nhân duyên, phá hỏng thanh danh của nữ tử có khác nào muốnmạng của nữ tử đó đây.”
Nàng kể lại đầu đuôi chuyện túi hương xong, cuối cùnghỏi Lục lão ông: “Tổ phụ, hiện tại nữ tử thêu túi hương kia bị oan uổng, phẫnhận muốn chết, theo lai lịch của túi hương tra ra vị tộc muội này, nhất địnhbắt tộc muội kia nói rõ ràng rốt cuộc là cho ai, vì sao lại hại nàng. Mà vị tộcmuội thật sự là oan uổng, bị ai lấy trộm cũng không biết, sao có thể nói rõràng đây? Nhà nàng vốn nghèo, phụ huynh cũng không hữu dụng, không thể khônghướng ta xin giúp đỡ, ta mặc dù cảm thông với nữ tử bị oan uổng kia, cũng cảmthông tộc muội bị vạ lây kia, nhưng không có biện pháp hữu hiệu nào để giúp cácnàng. Tổ phụ kiến thức rộng rãi, túc trí đa mưu, có thể nghĩ ra biện pháp nàotốt chỉ giáo cho tôn tức hay không?”
Lục lão ông nghe nàng không đầu không đuôi nói chuyện,mặc dù không biết nàng kế tiếp muốn làm cái gì, muốn biểu đạt cái gì, nhưngcũng biết đây là đại sự, không khỏi nhíu lông mày: “Con nói rõ ràng một chút?”
Lâm Cẩn Dung khí cũng không suyễn tiếp tục nói: “Lạinói tiếp, vị nữ tử tìm vị tộc muội của con gây phiền toái, cũng là người đángthương vô tội. Trượng phu của nàng chính là đích tôn nhi tử độc nhất, tuy làtrí tuệ tiến tới, có điều Đại phòng đơn bạc, luôn khó tránh khỏi bị người tínhkế. Nàng mặc dù ỷ vào bản thân có chút sắc sảo, tìm hiểu nguồn gốc, chỉ ra sơhở do người ta dựng gian kế, được trượng phu ủng hộ, tìm được nhân chứng, nhưnglại thiếu mất mấu chốt trung gian, không thể khiến kẻ xấu lộ diện trước mặt mọingười, càng không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân. Nếu nhẫn nhịn, khótránh khỏi cổ vũ khí diễm của kẻ xấu, chưa chừng ngày sau còn có thể bị phảnphệ, không những mất đi sự trong sạch mà còn cả tính mạng; Dù không đành lòng,lại không thể gây khó dễ. Còn thỉnh tổ phụ chỉ giáo tôn tức, nữ tử bị oan uổngnày nên làm cái gì bây giờ? Đặc biệt là kẻ xấu này, dĩ nhiên lại là huynhtrưởng và tẩu tử của trượng phu nàng!”
“Lộp bộp” một tiếng vang nhỏ, Lục lão ông làm rơi mộtkhối dương chi bạch ngọc đang cầm trong tay. May mà thảm gấm Tứ Xuyên dầy dặn,không bị vỡ. Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy nhặt lên, hai tay đưa cho Lục lão ông,đã thấy Lục lão ông nheo mắt, gắt gao trừng nàng.
Lâm Cẩn Dung bị ánh mắt hắn khiến cho hoảng sợ, lậptức lại bình tĩnh trở lại. Nàng nói trong nói ngoài, Lục lão ông khẳng định đềuhiểu được, hắn gắt gao trừng mắt nàng, là không tin nàng, cho rằng nàng xúigiục vu hãm, hay là tức giận quá mà đen mặt đây? Nhưng không câu nệ là căn dothế nào, nàng đều không thể chột dạ. Chưa từng có người nào bị hãm hại mà phảichột dạ cả, Lâm Cẩn Dung hai tay giơ lên khối ngọc kia, khóe môi hàm chứa ýcười, nhẹ nhàng gọi: “Tổ phụ?”
Lục lão ông chậm rãi trừng mắt nhìn, hồi phục lại tinhthần giống như vừa có địa chấn, rũ mắt xuống, tiếp nhận khối ngọc Lâm Cẩn Dungđưa, thanh âm khàn khàn nói: “Theo lời con nói, nữ tử này là nha đầu tham dựvào mấy chuyện xấu xa sao?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không phải vậy? Không cócách nào a, nàng mặc dù không phải người nhiều chuyện, nhưng vì tự bảo vệ mình,dù thế nào chẳng phải cũng nên tìm đường đi cho mình sao? Chính là không có đạolý ngày ngày đề phòng trộm cướp, nàng nói với ta, nàng sợ một ngày kia sẽ bịbức đến điên mất. Nàng cũng là nữ tử cá tính cương liệt, chịu không nổi sự dơbẩn này, nàng nói nếu nàng phải chết, cũng phải kéo mấy người đó theo, quyếtkhông thể dễ dàng tha cho kẻ xấu.”
“Nàng choáng váng rồi!” Lục lão ông hô một tiếng, lengkeng hữu lực nói: “Nàng hẳn nên cùng trượng phu của nàng dắt tay vượt qua cửaải khó khăn, càng nên tin tưởng trưởng bối trong nhà nhất định sẽ vì nàng chủtrì công đạo! Việc vu oan giá họa người khác, thiên lý cũng không tha! Sao cóthể nói đến chuyện sống chết gì chứ? Con nên khuyên nhủ nàng, như vậy là khôngđược! Nàng còn có phụ mẫu, có gia tộc, phương pháp giải quyết sự việc có ngànvạn cách, có thể nào xúc động như vậy, dễ dàng lấy tính mạng của mình ra đùa?”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng bangười thành miệng hổ, nhiều người xói chảy vàng, một lời nói dối nói mười lầncũng trở thành sự thật, ai biết hay không một ngày kia, những người này cũngkhông tin nàng đây? Điều quan trọng nhất của nữ tử chính là thanh danh trongsạch, nàng là một nữ tử ngoại lai, chỉ có thể phụ thuộc vào gia tộc cùng trượngphu mà sinh tồn, nếu gia tộc cho rằng chỉ bằng một mình nàng, không đáng nháoloạn gây ra động tĩnh lớn, trượng phu cũng không tin tưởng nàng, nàng khôngphải chỉ có một con đường chết thôi sao?” Nói tới đây, Lâm Cẩn Dung nhớ tới bảnthân ở kiếp trước, thanh âm liền trở nên khàn khàn, tự nhiên toát ra thập phầnbi phẫn.
Lục lão ông nặng nề thở hổn hển, trầm giọng nói: “Takhông biết gia chủ kia suy nghĩ như thế nào, nhưng nếu là ta, ta là tuyệt đốisẽ không ngồi yên không màng đến. Có lẽ sẽ có bất công, có lẽ sẽ hy vọng toàngia và mọi sự hòa thuận, nhưng sẽ không trơ mắt nhìn một người trong sạch bị kẻkhác hãm hại đến chết. Nàng còn chưa thử qua, sao lại không tin tưởng? Trên đờinày, lẽ phải luôn chiếm thượng phong.”
Lâm Cẩn Dung ngầm cười nhạo một tiếng, tuy là năm đónàng có rất nhiều chỗ làm không đến nơi đến chốn, nhưng ngày tháng khổ sở củanàng ai cũng có thể nhìn ra được. Trong cả cái nhà này, chỉ có một mình LụcLuân thật tình nhất thiết quan tâm đến nàng mà thôi, những người khác cho dùkhông giẫm đạp nàng, cũng không có ai giúp đỡ nàng, bất quá đều chỉ là lạnhlùng xa cách. Cho nên tin hay là không tin, không phải là vấn đề, mấu chốt là,nàng có thể tự bảo vệ mình hay không, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong lòng nghĩ như thế, trong miệng lại thay đổi ngữkhí nhẹ nhàng hơn: “Tổ phụ nói đúng, thiên lý sáng tỏ, nếu biết rõ có người làmđiều ác mà không ngăn lại, ngược lại phóng túng kẻ đó hại người, như vậy, ngaycả kẻ đó không tự mình động thủ làm điều ác, nhưng ác báo cũng sẽ tính một nửatrên đầu hắn. Ta sẽ đi nói với nàng, bảo nàng tin tưởng phu gia của nàng, nhấtđịnh sẽ cho nàng một lời công đạo.”
Lục lão ông mệt mỏi gật đầu, Lâm Cẩn Dung tao nhã quỳgối hành lễ cáo lui, mới quay người, chợt nghe thấy phía sau Lục lão ông hokhan một trận tê tâm liệt phế, đến mức không hít thở nổi. Lâm Cẩn Dung cước bộnhất thời dừng lại, nàng do dự xoay người lại nhìn Lục lão ông lụ khụ cuộn mìnhlại. Sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, mọi oán hận, phẫn nộ, trả thù vẫn đềuxoay quanh trong đáy lòng nàng, thậm chí nhiều khi có cảm giác giận chó đánhmèo, có đôi khi tức giận ngoan tuyệt, hận không thể khiến người ở Lục gia phụbạc nàng sống không an ổn. Nhưng nhìn thấy Lục lão ông bị lời nói của nàng kíchthích đến mức khổ sở như vậy, lòng của nàng cũng không thoải mái.
Nàng nhanh chóng lộn trở lại, giúp đỡ Lục lão ông,dùng sức vuốt lưng cho hắn, lại đưa qua chén trà nóng, hết sức trấn an. Đợi đếnkhi Lục lão ông không ho khan nữa, cũng đã hít thở được, nàng mới thấp giọngnói: “Tổ phụ, người có bị bệnh nặng không? Thỉnh đại phu đến khám đi?”
Lục lão ông gắt gao cầm chén trà nàng đưa tới, đốidiện với đôi mắt của nàng, muốn nói cái gì, chung quy vẫn không nói ra, mà làtrầm trọng thở dài, ngửa mặt tựa vào lưng ghế dựa, thấp giọng nói: “Ta khôngcần gọi đại phu, nếu Nhị lang trở về, con bảo hắn tới gặp ta.”
Lâm Cẩn Dung liền thi lễ, lặng yên không một tiếngđộng lui ra ngoài. Chỗ Lục lão ông, nhừng gì nên nói nàng đã nói xong rồi,chuyện có thể làm cũng đều làm, không cần nhiều lời nữa.
Ở gian ngoài không biết khi nào tuyết đã rơi lả tả nhưlông ngỗng, trên bầu trời lộ ra một tia nắng, vừa vặn chiếu vào trên mặt LâmCẩn Dung, khiến nàng mị mắt, nhìn lại lên bầu trời, chỉ thấy tầng mây thật dầycó lỗ hổng, ánh mặt trời từ nơi đó không kiêng nể gì chiếu xuống dưới, chiếurọi chung quanh một mảnh trắng xóa lạnh lẽo.
“Đúng là thời điểm, trận tuyết rơi này sau mấy ngàymấy đêm mới có thể ngừng.” Lục Giam đứng ở hành lang, quay đầu nhìn nàng. Bôngtuyết không ngừng theo mái hiên bay vào, dừng trên đầu hắn, trên vai hắn, phủmột tầng mỏng manh trong suốt, hắn cũng không phủi đi, tùy ý để chúng nó chồngchất lên đó, làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, ánh mắt đen như mực của hắn: “ADung, chuyện nàng nói không ai tin, hoàn cảnh bị ép buộc tới chết, vĩnh viễn sẽkhông có.”
“Chàng đều nghe thấy?” Tuyết rơi xuống, vừa vặn dừngtrên lông mi của Lâm Cẩn Dung, không đợi nàng vươn tay phủi đi, lại hóa thànhmột giọt nước trong suốt. Nàng nhẹ nhàng nháy mắt, giọt nước dọc theo hai gò mánàng chảy xuống, lành lạnh giống như nước mắt.
Lục Giam vươn một ngón tay, nhẹ nhàng thay nàng lauđi, thấp giọng nói: “Nhanh đến Vinh Cảnh cư, Ngũ đệ mang thứ hay về cho nàng,bảo nàng tới xem.”
Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài khá xa, trên chóp mũi cònquanh quẩn mùi hương đạm mạc của Lục Giam. Nàng nhẹ nhàng đội mũ lên, nhếchkhóe môi kéo chặt áo. Là vĩnh viễn sẽ không có, mà cũng không phải là vĩnh viễnsẽ xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.