Hai người lặng lẽ đi đến bên cạnh hồ sen, Lục Luânđánh giá chung quanh một phen, thấp giọng nói: “Thấy chưa? Ta đã nói lúc nàykhông có người mà, Lục đệ đã tin chưa? Mấy con cá này, vừa béo lại ăn rất ngon.Càng cấm không được ăn, thì càng muốn ăn, cũng càng thấy ngon hơn.”
Lục Thiện có chút khẩn trương: “Ta thấy chúng ta nêntìm một chỗ để trốn mới đúng. Nếu để tổ phụ biết được chúng ta muốn ăn cá củahắn, cũng không phải là chuyện đùa giỡn nữa rồi.”
Lục Luân nói: “Đương nhiên, đi theo ta, ta biết chỗ đểẩn nấp.” Loại sự tình này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, tất nhiênkhá quen thuộc.
Lục Thiện đi theo hắn, chui đầu vào trong cây tùngthấp bên cạnh hồ sen, nương theo cành lá, vừa vặn che kín thân hình hai người,lại là chỗ khuất nắng, trong nước cũng không phản chiếu bóng của hai người.
Lục Luân từ trong chai lấy ra một con giun, đưa choLục Thiện: “Kéo đứt nó thành hai đoạn.” Con giun kia vặn vẹo một hồi trên ngóntay hắn, một chốc dài, một chốc ngắn, trơn tuồn tuột.”Ục “Lục Thiện che miệnglại, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa nôn ra điểm tâm đã ăn.
Lục Luân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thấpgiọng mắng: “Nam tử hán đại trượng phu, lại sợ một con giun nhỏ, thật sự làkhông có tiền đồ.” Miệng tuy mắng, nhưng cũng không ép uộc hắn, bản thân kéocon giun thành hai đoạn, mắc lên móc câu, cũng không dùng cần câu, chỉ dùng cỏlau cột vào dây câu rồi tung vào trong hồ, hứng thú trí bừng bừng chờ cá mắccâu.
Lục Thiện tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407829/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.