Lục Kinh nhất thời nghẹn lời, ngừng một lát mới nói:“Mẫu thân cùng tẩu tử ta sớm đã có lão nhân gia đắc lực coi chừng, không thể sosánh với các ngươi.” Lần đó khi mua đất bị nhiễm mặn, Tống thị cùng Lã thị cũngnắm bắt tin tức, đều mua theo, nhưng đã sớm an bài quản sự.
“Sao lại không thể so sánh? Đều họ Lục mà.” Lục Giamkhông cho hắn cơ hội biện bạch: “Rộng như vậy, một người quản sao được? Cho dùkhông được, không phải còn có cửa hàng đó sao? Gia nghiệp lớn như thế, chỉ nhấcmột ngón tay chẳng phải cũng đã đủ rồi sao? Đã muốn giúp người, theo ta thấynhư vậy rất tốt.”
Lục Kinh bị hắn liên thanh châu pháo khiến ngẩn người,hơn nửa ngày mới cả giận nói: “Nhị ca, huynh cũng hơi quá đáng rồi! Cho dù khôngchịu hỗ trợ, định phát hỏa với ta sao? Ta vẫn cho rằng huynh là người tốt đây.”
Lục Giam thản nhiên nói: “Ta không phải người tốt gì,ta chỉ là người phàm mà thôi.” Nói xong vung tay áo, đi thẳng đến chỗ ít người.
Lục Kinh hơi hơi hé miệng, buồn bực quẫn bách nhìnbóng dáng của Lục Giam, xấu hổ hỏi Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, Nhị ca ta làm saovậy? Vừa rồi ta có nói gì đâu? Không phải giúp một tộc huynh gia cảnh bần hàncầu tình sao? Hắn cho dù không muốn, vì sao phát giận với ta a! Ta thật sự vôtội mà!”
Ngô Tương lắc lắc quạt lông chim trong tay, tà ánh mắtliếc hắn nói: “A, Lục Ngũ đệ thực vô tội. Bất quá ta cảm thấy Nhị ca đệ quảnhiên cũng không nói gì sai, nếu đệ có hảo tâm, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407816/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.