Trời sắp tối, thái dương tựa như một lòng đỏ trứng đểđã lâu, đã thấm tơ máu, lại bị người đánh vỡ tan tác, lòng đỏ trứng trở nênnặng trịch chìm xuống, không khí trầm lặng bắt tại chân trời.
Tống thị đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nặng nềnhìn chân trời, tay trái cầm quạt, tay phải vô ý thức vuốt mặt quạt. Bên cạnhnàng có một tập sổ sách cao ngất, đều đã kiểm tra xong, sắp sửa giao ra. Vừanghĩ đến từ nay về sau nàng sẽ không còn quyền lực xem sổ sách này, số sổ sáchnày nếu không nghe theo chỉ huy của nàng, nàng liền nhịn không được cảm thấykhó chịu cùng hư không. Lã thị nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, mắt thấy Tốngthị vừa vuốt vừa xoa quạt lụa tinh mỹ kia, vẫn không chịu dừng tay, thật sựnhịn không được, nhắc nhở nói: “Bà bà?”
“Sợ ta phá a?” Tống thị lúc này mới bừng tỉnh lại, nởnụ cười, giơ lên cây quạt nhìn ngắm dưới ánh mặt trời, tiếp tục dùng nó phephẩy quạt: “Nói như vậy, Tam Lang, Ngũ lang mấy ngày nay ngày ngày đều đi theoLục Giam đúng không?”
Lã thị gật đầu: “Còn có Thất lang Lâm gia, Ngô TươngNgô gia. Chỉ có vài người bọn họ, suốt ngày ở chung một chỗ. Có đôi khi cơmcũng ăn ở bên ngoài.” Từ lúc Lục Giam cầm bản vẽ kia, mỗi ngày luôn tốn nửangày chạy đi tìm thợ để làm máy cày và máy gieo. Vì thế Lục Luân cùng Lục Kinhtìm cớ, mỗi ngày đi theo Lục Giam, Lục lão ông cũng không biết tại sao, thái độkhác thường không hề bắt hai người đọc sách, mà dung túng để bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407804/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.