🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngô Hanh còn chưa tới, trước hết đã cười nói: “Nhị cađang làm gì vậy? Từ xa đã thấy huynh vừa thở dài vừa cúi đầu, huynh chỉ là chạytới nhìn xem nước trà cũng có thể đắc tội Lục Nhị tẩu sao? Nói đi, huynh lạilàm gì vậy?”
Ngô Tương cười nói: “Ta lại nhiều miệng đắc tội nàng.”
Lục Giam bất động thanh sắc bước lên cùng Lâm Cẩn Dungsóng vai đứng lại, rồi cười nói: “A Dung không hẹp hòi như vậy, nhất định làngươi nói đặc biệt khó nghe. Có phải vậy không, A Dung?”
Lâm Cẩn Dung chỉ cười không nói.
Ngô Tương vội phân bua: “Ai nói nàng không hẹp hòi? Tabất quá chỉ nói nha đầu của nàng hai câu, nàng liền mỏ nhọn không buông tha. Vìtức sự ninh nhân, ta không thể không thở dài a?”
Quế Viên đang cầm trà cụ đi ra, hợp thời cười làm lànhnói: “Đều là hầu gái ngốc nghếch.”
Ngô Tương liền quay đầu lại: “Không nhắc tới nữa, dùsao ta sẽ bồi lễ.”
Ngô Hanh cũng hòa giải: “Xem tính tình của Nhị ca ta,cho tới bây giờ cũng chỉ toàn nhất thời khoái hoạt, nơi nơi đắc tội với ngườikhác. Mong rằng hiền phu thê chớ so đo với hắn.”
Lục Giam cười nhẹ: “Tính tình của hắn ta cũng biết.”Lập tức quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Đi thôi.”
Không bao lâu, bàn tiệc đã dọn lên, ba người vừa ănuống, lại nói một hồi nhàn thoại, sau đó đều rời đi.
Ngày ảnh tây tà, gió đêm mát rượi, xe ngựa không nhanhkhông chậm đi ở trên đường, rất có vài phần ý tứ nhàn nhã, Lâm Cẩn Dung điềuchỉnh tư thế một chút, tận lực để mình ngồi càng thêm thoải mái: “Mẫn Hành,ngày mai ta muốn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Lục Giam nói: “Cùng đi đi, ta đi đã lâu, hôm qua thờiđiểm đưa tiểu Thất đệ trở về cũng ghé qua đó, cũng nên đi qua hành lễ vấn antrưởng bối.” Dừng một chút, lại hỏi: “A Dung, vừa rồi Ngô Tương đắc tội nàngthế nào?”
Lâm Cẩn Dung sớm có chuẩn bị, cười nói: “Chàng không phảikhông biết tính tình hắn, thế nào cũng nói cho ta mượn đồ cổ. Ta tất nhiên làkhông cần, hắn lại nói ta cũ kỹ keo kiệt linh tinh, vừa mở miệng lại nhắc tớicha ta, ta không khách khí, hung hăng nói hắn hai câu.”
Lục Giam ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái trên kỷ trà, cóvẻ như đã tin: “Tính cách này của hắn, thật sự là làm cho người ta đau đầu.Nàng có biết hắn ở kinh thành gây ra đại sự gì không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không biết, loại sự tình này ngườita không chủ động nói, ta cũng không tiện hỏi. Chàng biết không?”
Lục Giam nói: “Ta là nghe vài người cùng đi dự thi vớiNgô Tương nói, cũng là do cái miệng. Thái Minh phủ chúng ta có vị Vinh lão họcsĩ từ trước đến nay đối với gia hương được nhiều người chiếu cố, cố ý ở PhongNhạc lâu mời khách, bổn ý là muốn đem mấy người Ngô Tương giới thiệu cho kháchnhân. Trong đó có vị nghe nói là chất nhi của Vũ thái sư, mỗi người đều thổiphồng, khiến Ngô Tương không thuận mắt, nương theo say rượu nói vài câu, do đóđắc tội với người ta, vì vậy mới dẫn đến tai họa bất ngờ. Ít nhiều có Vinh lãoche chở, bằng không chỉ sợ ăn đau khổ nhiều hơn nữa, có thể là tiền đồ cả đờibị hủy hoại.”
Không nghĩ tới sẽ hung hiểm như vậy, nhưng bộ dạng NgôTương thật sự là không có nửa điểm hối hận cùng luẩn quẩn trong lòng, như cũ thảnhthơi vui vẻ. Nàng cũng không biết nên bình luận về tính tình này của Ngô Tươngthế nào, Lâm Cẩn Dung không khỏi thở dài: “Người ta nói ngã đau một lần, tathấy hắn vẫn chưa bởi vậy mà tỉnh ngủ bao nhiêu. Có câu giang sơn dễ đổi, tanghĩ hắn muốn bỏ tính cách này thật sự khó khăn.”
Lục Giam đồng ý nói: “Chỉ mong cuộc đời hắn gặp thuậnlợi, gặp thêm nhiều người tài mới tốt.”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được nghiêm túc nhìn hắn mộtcái. Hai người tuy là bằng hữu, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai phụcai, Lục Giam vẫn đều muốn vượt qua Ngô Tương, Ngô Tương cũng không nguyện ý đểLục Giam vượt qua hắn. Bọn họ hữu nghị, ban đầu đều không phục nhau, trong sựcạnh tranh kéo dài, thật khó là Lục Giam còn có thể nghĩ như thế. Nói vậy, ngàysau hai người bất hòa, lại là vì cái gì đây? Là Lục Giam rốt cục không chịuđược sự sơ cuồng của Ngô Tương, hay là Ngô Tương không chịu được Lục Giamnghiêm túc quá đáng cùng khó chơi?
Lục Giam không buông tha ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, cóchút mất hứng nói: “Ta không phải là người mà nàng nghĩ.” Hắn muốn thắng NgôTương không phải là giả, vẫn đều rất muốn rất muốn thắng, nhưng hắn muốn làquang minh chính đại, mà không phải chờ đợi Ngô Tương gặp điều không hay. Nhưngtâm tư này, hắn cũng là không thể tùy tiện thốt ra.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không thừa nhận nàng vừa rồicó suy nghĩ gì, liền cười nói: “Mẫn Hành sao lại nói như vậy? Ta nghĩ chàng làloại người thế nào đây?”
Lục Giam không nói thêm, cũng thấy hai người không hợpý nhau, quay mặt đi, vừa vặn nhìn thấy Quê Viên lui ở trong góc nghe hai ngườinói chuyện, liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Quế Viên một cái.
Quế Viên khó hiểu, lại sợ hãi không biết vì sao, khôngnghĩ ra vì sao mình lại đắc tội hắn, rõ ràng từ lúc đến Lục gia tới nay, nàngđã thật sự cẩn thận. Suy nghĩ một hồi, mới đột nhiên hiểu ra, trừng mắt này,chỉ sợ là vì nàng lúc trước phụ họa Ngô Tương nói dối. Vì thế lại chột dạ rụtlui, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi hài bất động, giây lát cổ cùng lưngliền cứng ngắc phát đau.
Lâm Cẩn Dung nhìn thấy cũng hiểu ra, thập phần vui vẻnhìn tình hình này, liền ha ha cười: “Quế Viên, ngươi lại đây quạt cho ta.”
Quế Viên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vận động so với bấtđộng vẫn tốt hơn, hữu dụng so với vô dụng vẫn tốt hơn. Vì thế mỉm cười ngọtngào, nịnh nọt đi qua, cầm cây quạt không nhanh không chậm giúp Lâm Cẩn Dungphe phẩy. Nàng tin tưởng vững chắc, chỉ cần hầu hạ Lâm Cẩn Dung thật tốt, hoàncảnh của nàng sẽ không chuyển biến xấu, Lâm Cẩn Dung mới là có thể là cọc gỗcho nàng dựa vào lúc sinh tử chìm nổi.
Đợi đến khi trở về Lục phủ, vào nhị môn, đã thấy AnhĐào dẫn vài tiểu nha hoàn tóc mới để chỏm, ngồi xổm ở một góc dùng đá chơi đùa,líu ríu cười nói không ngừng. Phương Trúc liền cười nói: “Anh Đào rốt cuộc vẫncòn bé, thiếu phu nhân không ở nhà, nàng nhàn rỗi đến mừng rỡ.”
Quế Viên liền thật cẩn thận thổi phồng nói: “Đó làthiếu phu nhân chúng ta nhân hậu, bằng không nha đầu kia nào dám làm càn nhưthế?”
Phương Trúc vội theo câu chuyện thổi phồng Lâm CẩnDung: “Đúng vậy, thiếu phu nhân đúng là có tâm Bồ Tát, cũng không khó xử hàkhắc hạ nhân.”
Lục Giam liếc Lâm Cẩn Dung một cái, biểu tình ý tứ hàmxúc không rõ. Lâm Cẩn Dung chỉ làm như không phát hiện, cười nói: “Bảo nha đầukia lại đây.” Đang nói còn chưa xong, Anh Đào cũng đã phát hiện ra nàng, vộivàng chạy tới hành lễ: “Nhị gia cùng thiếu phu nhân đã về rồi? Phu nhân saingười lại đây nói, thỉnh hai người nhanh đến Vinh Cảnh cư. Lúc này Đại phunhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại thiếu phu nhân, Đại tiểu thư các nàng tấtcả đều ở đó, là nói về chuyện buổi sáng.” Sau đó tiến đến bên tai Lâm Cẩn Dungnhẹ giọng nói: “Nhị phu nhân thỉnh tội với lão thái thái.”
Lục Giam đem động tĩnh của chủ tở này xem ở trong mắt,rồi nói: “Xem ra Anh Đào đùa chơi cũng không quên chức trách.”
Anh Đào nghe vậy, mở to mắt nhìn, ngọt ngào cười: “Nhịgia, người nói đúng, nô tỳ chính là ở chỗ này chờ người cùng thiếu phu nhân. Cóchính sự phải làm, nô tỳ nào dám nhàn hạ?” Nàng bộ dạng chân dài tay dài, khungxương tinh tế, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, nhìn đáng yêu đơn thuần đến cực điểm.
Lục Giam nhất thời không biết nói gì để trả lời nàng,liền gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Ngươi làm tốt lắm, thiếu phu nhân sẽthưởng cho ngươi. Ngươi muốn cái gì?”
Hiếm khi thấy hắn khen ngợi hạ nhân, Anh Đào mắt sángrực lên, đảo mắt lại nói: “Nô tỳ không cần thưởng, chỉ cần thiếu phu nhân caohứng là tốt rồi.”
“Ngươi đi trước nói với Lệ Chi, chúng ta đã trở lại,đi thẳng đến Vinh Cảnh cư, bảo nàng không cần chờ chúng ta ăn cơm chiều.” LâmCẩn Dung trong lòng không khỏi mang theo vài phần vui mừng, cố gắng năm năm,đào tạo nhóm thủ hạ rốt cục dần dần có hiệu quả.
Anh Đào lên tiếng, bước nhanh rời đi. Lâm Cẩn Dung vừađi vừa nói khẽ với Lục Giam nói: “Nhị thẩm nương đến thỉnh tội với tổ mẫu.”
Lục Giam khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Như vậy chínhlà chuyện một hai ngày nay.” Tống thị tuyệt đối không thể nghĩ rằng, nàng vừathỉnh tội, sẽ dẫn tới kết quả gì. Nếu không, nàng nhất định sẽ không dễ dànglàm vậy, mà sẽ hết sức đổ lên trên đầu người khác, nhưng trên đời này có hốihận ăn năn cũng đã muộn rồi?
Hai người đến Vinh Cảnh cư, mới phát hiện trừ bỏ LụcKiến Trung cùng Lục Thiệu vẫn đang ở châu huyện phụ cận chiêu đãi khách chưatừng trở về nhà, thì Lục Tam lão gia, Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện cũng đềungồi đó. Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân sóng vai ngồi trên tháp, hai ngườibiểu tình đều giống như đoan trang hòa khí, không nhận ra có gì đặc biệt.
Nhưng thật ra người phía dưới đều có vẻ phấn khích.Lâm Ngọc Trân nhất quán thối mặt, Lục Vân mặt không chút thay đổi, Tống thị vẻmặt tự trách, Lã thị chịu nhục, Đồ thị không yên bất an, Lục Tam lão gia đứngngồi nhấp nhổm, Lục Kinh tròng mắt linh hoạt đổi tới đổi lui, Lục Luân chán đếnchết, Lục Thiện đang ngẩn người, Nguyên Lang cùng Hạo Lang ghé vào một bên ăntrái cây. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của hai người, không khí có thêm vàiphần sôi động, nhất tề ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
Lâm Ngọc Trân dâng lên lửa giận. Đại sự rơi vào đầu,hai người lại đi lâu như vậy, thật sự rất không hiểu chuyện, đang muốn mở miệngkhiển trách, chợt nghe Lục lão ông thản nhiên nói: “Đã trở lại?”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước hành lễvấn an.
Lâm Ngọc Trân xem xét thời cơ vừa muốn mở miệng, Lụclão ông lại nói: “Trà tứ bên kia có thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung cười đáp: “Tốt lắm. Mẫn Hành đã đưa ravài chủ ý.”
Lục lão ông vừa lòng vuốt vuốt râu, cười nói: “Vậy mớitốt. Dọn cơm đi.”
Dọn cơm? Nói chuyện còn chưa có kết quả, sao lại độtnhiên muốn ăn cơm? Đây cũng không phải là phong cách của lão thái gia. Ngườitrong phòng thập phần khó hiểu, nhưng không một ai dám đưa ra dị nghị. Các nữnhân nhanh chóng hành động, trong giây lát, đã bày ra hai bàn, như cũ phân biệtchỗ ngồi nam nữ.
Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị đều hầu hạ phá lệ cẩn thận,Lục lão phu nhân cũng không giống như ngày thường từ ái bảo hai người ngồixuống, chỉ im lặng, một lòng một dạ ăn cơm. Bà không lên tiếng, những ngườikhác cũng không dám lên tiếng, Đồ thị vừa mở miệng nói chuyện, đều bị Lục lãophu nhân liếc mắt một cái, sợ tới mức ngậm chặt miệng lại.
Giây lát cơm dùng xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị mangtheo bọn nha hoàn thu dọn sạch sẽ, ngồi đối diện ở gian bên ngoài dùng cơm. Lãthị nhìn Lâm Cẩn Dung vài lần, muốn nói cái gì đó, chung quy cũng không nói ra.Lâm Cẩn Dung làm như không biết, cúi đầu ăn nhanh cơm của mình.
Vừa mới thả bát, chợt nghe Lục lão ông nói: “Đều ănxong rồi, tiến vào nói chuyện.” Thời gian tính toán vừa đúng.
Lã thị hai mắt khống chế không được nhảy nhảy, cúi mắtsuy nghĩ một lát, đập nồi dìm thuyền đứng lên đi vào trong. Lâm Cẩn Dung liềntheo sát nàng, chậm rãi đi vào, xem bà bà nhi tức các nàng ứng đối ra sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.