Nói thực ra, Lâm Cẩn Dung không cảm thấy động này cógì hiếm lạ. Không thể vào nhìn ngắm, chỉ có thể ở bên ngoài ngó nghiêng, nhưngtảng đá ném vào đó, còn không nghe thấy tiếng vang, đơn giản chỉ để thỏa mãnchút nguyện vọng du ngoạn của con người mà thôi.
Ngư công đại khái cũng thấy thiếu gia thiếu phu nhânnhà giàu ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm, mới có thể đi xa như vậy tới mộtsơn động cái gì cũng không có, nên không nói gì, ném tảng đá xong liền ôm cánhtay đứng một bên tươi cười. Lệ Chi tiến lên hỏi vài vấn đề nhàm chán, TrườngThọ ở một bên cầm mấy hòn đá qua cho Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân có muốn némthử không?”
Lâm Cẩn Dung cười cười, ném một hòn rồi lại một hòn.Lục Giam khẽ mím môi, giương mắt nhìn bầu trời, có chút vô tình nói: “Trời nắngquá, trở về thôi.”
Mặt trời chiều ngả về tây, thuyền nhỏ chậm rãi bơitrên mặt hồ sáng rỡ, Lục Giam lấy một cây sáo trúc ra thổi, Lâm Cẩn Dung ngồi ởđầu thuyền, trầm mặc nhìn ngư bà nấu cơm.
Nhà cũ không có nhiều việc phải làm, không có trưởngbối cần hầu hạ, hơn nữa Lục Giam cũng có ý thức giảm bớt thời gian đọc sách,thường xuyên đi ra ngoài giao tiếp với tộc nhân, nhiều lúc không dùng bữa ởnhà. Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi dưỡng sức quá mức nhàn rỗi, liền dẫn Lệ Chi cùngĐậu Nhi dọc theo tường viện vừa cao vừa lạnh lẽo như băng đi đến thăm từng sânviện một.
Lục lão ông là thiện thương, trong nhà lương thực chưabao giờ thiếu, nhưng đều là lương thực mới, hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407781/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.