Lục Giam nhìn bộ dạng Đồ thị dường như trời sắp sụpđổ, nhịn không được thở dài, nghiêng mặt qua một bên, một câu cũng không nói.Lục Thiện ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Giam.
Mắt thấy mẫu tử bọn họ giương cung bạt kiếm, loạichuyện này đương nhiên không xen vào vẫn tốt hơn. Lục Vân vò khăn tay, hơi hơicó chút xấu hổ cười nói: “Ta đây đi trước.” Nói xong vội vàng đuổi theo LâmNgọc Trân.
Lâm Cẩn Dung không thể tránh khỏi, liền ôn nhu nói:“Tam thẩm nương xin nghe ta nói một câu, dược có ba phần độc, bổ quá mức sẽkhông tốt. Điều trị cũng nên chú ý, không bằng thỉnh đại phu tốt đến khám bệnh.Nghe người ta nói, Thái Minh phủ có một đại phu họ Quách, rất tài giỏi.” Nếu từtrước, có Lục Vân so sánh, nàng sẽ chủ động đưa Đồ thị nhân sâm, nhưng hiệntại, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Đồ thị ánh mắt nhất thời sáng lên: “A Dung quen biếtvới Quách đại phu kia sao?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta không biết, chỉ nghe ngườita nói. Tam thẩm nương có thể viết thư đến nhà Nhị cô tổ mẫu ở Thái Minh phủ,thỉnh bọn họ hỗ trợ xem, nếu quả nhiên y thuật cao minh, cũng nên thử mộtchút.”
Đồ thị liền đẩy Lục Thiện tiến lên: “Nhanh cám ơn tẩutử của con. Thân thể của con không tốt, đọc sách cũng đọc không xong, về saucòn phải dựa vào tẩu tử chiếu cố con đây.”
Lục Thiện cúi đầu lảo đảo từng bước lên phía trước rồiđứng vững, mím môi không nói lời nào.
Dựa vào nàng? Vậy nàng dựa vào ai? Nói dựa vào là dựavào sao? Vì sao luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407759/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.