🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thêm trang: hình thức giúp cô dâu thêm đồ cưới
Ngày thứ ba sau khi đến thỉnh kỳ, Lục gia đăng môn đặtsính lễ.
Từng hàng xe ngựa, tám bình rượu nạm vàng, rương vàngrương bạc, quần áo tân nương đỏ hồng; vòng vàng, kim bí trụy, tam kim đầy đủ hết;Lại có tay áo tiêu kim, váy hoàng la tiêu kim, váy dài đoạn hồng, mũ trang sứcchâu thúy chắc chắn, vải vóc thượng đẳng, dệt lụa hoa, trà hoa thượng đẳng, quảvật vô số. Đội ngũ đưa sính lễ chậm rãi qua gần nửa thành Bình châu, trong sựchú ý của dân chúng, vô cùng náo nhiệt, phong quang đưa vào đại môn Lâm gia.Lâm lão thái gia dẫn theo Lâm Tam lão gia, trịnh trọng tiếp nhận sính lễ. Toànbộ quá trình, không có một ai biểu hiện ra việc hai nhà đối với cọc hôn nhânnày không coi trọng cùng cẩn thận.
Vì thế hết thảy dần dần trở về sự yên tĩnh.
Kế tiếp, Lâm Cẩn Dung vẫn đều ở trong phòng thêu đồcưới, hiếm khi xuất môn, nếu cần can thiệp về mặt tiền bạc, chỉ để Lệ Chi thôngqua Đào thị đưa lời nhắn cho Lâm Thế Toàn, thậm chí thời điểm qua năm mới đềukhông thể cùng Lâm Thế Toàn gặp mặt. May mà, lúc này cửa hàng đã vững chắc,cũng không cần nàng quan tâm nhiều nữa.
Ngày trôi nhanh, liền bước vào tháng hai.
Ngay lập tức, Đào gia đã đưa đồ cưới đến Bình Châu,tiếp theo, ngày thường vài tỷ muội trong tộc hay lui tới với Lâm Cẩn Dung bắtđầu tới cửa vấn an chúc phúc nàng, cũng đưa lên một ít khăn thêu trang sức linhtinh. Gần ngày chính, các nữ quyến phú gia trong thành Bình châu cũng bắt đầuđăng môn bái phỏng tặng lễ chúc mừng.
Một ngày này, nữ quyến Ngô gia cố ý tới cửa giúp LâmCẩn Dung trang bị thêm đồ cưới, được Lâm lão thái thái cùng Đào thị thịnh tìnhkhoản đãi. Ngô Lăng cùng Lâm Ngũ kết bạn đi tìm Lâm Cẩn Dung, không khỏi trêuđùa vài câu, sau đó trước mặt Lâm Ngũ đưa qua một hộp gấm: “Là Dương Mạt đưacho tỷ để thêm trang.”
Hộp gấm hình chữ nhật chỉ bé bằng bàn tay, bên tronglà một đôi châu sai tạo hình hoa mai bằng bạch ngọc nạm vàng, vàng là vàngmười, ngọc là dương chi bạch ngọc thượng đẳng. Lâm Cẩn Dung chỉ nhìn liếc mắtmột cái, liền ngẩng đầu lên nhìn Ngô Lăng: “Thứ này rất quý trọng.”
Nàng lúc trước đưa Dương Mạt châu sai ngọc yến kia,bất quá là vì châu sai đó vốn chính là của Dương thị. Hai người mấy năm qua thưtừ lui tới, thỉnh thoảng có tặng lễ vật, đều là những món đồ nhỏ tinh xảo khôngđáng giá mà thôi. Kiếp trước, Dương Mạt tặng nàng là một đôi khuyên tai trânchâu nạm vàng, nàng tặng lại cho Dương Mạt là một đôi khuyên tai ngân tương sanhô, cũng không quá quý giá. Cho dù kiếp này hai người thường giữ liên hệ, tìnhcảm sâu sắc, nhưng năm trước Dương Mạt gả đi, nàng thêm trang cũng chỉ là mộtđôi túi hương trân châu, tuy rằng tinh xảo xinh đẹp, nhưng giá trị còn xa mớicó thể quý trọng như vậy. Tự dưng nhận quý lễ của người khác, cảm thấy luôn bấtan.
Lâm Ngũ “Xôn xao” kêu một tiếng, tiếp nhận cầm lênxem: “Thật là châu sai tinh xảo.”
Ngô Lăng trên mặt mang theo hâm mộ cố ý khoa trương,khẩu khí chua chua nói: “Đúng vậy, năm mới ta suốt ngày ở cùng với nàng mộtchỗ, cũng không thấy nàng đối đãi tốt như vậy. Xú nha đầu, tương lai nếu khôngcó tâm ý như vậy, xem ta thấy nàng véo má nàng thế nào.” Rồi đưa qua một bộlược tinh xảo cá đơn vờn nước bằng bạc, bĩu môi nói: “Kia, đây là bộ lược tatặng muội, rõ ràng là ta tỉ mỉ chọn lựa, nhưng so sánh với nàng, có vẻ ta rấtkeo kiệt vậy. Cũng chỉ có ta mới bằng lòng bị nàng kéo đến làm phụ trợ, muộiđừng ngại nhận đi.”
Biểu tình như vậy, ngữ khí như vậy, căn bản không thểkhiến người ta cảm thấy nàng keo kiệt, ngược lại thấy lễ vật thật sự rất tốt,nàng thật đáng yêu. Lâm Ngũ không khỏi che miệng cười: “Tinh xảo khéo léo nhưvậy còn ngại không lấy ra, ta đây chỉ tặng một đôi tố ngân xuyến tử chẳng phảilà càng thêm xấu hổ sao?”
“Không chê, không chê, chỉ cần là các muội đưa ta đềuthích.” Lâm Cẩn Dung dù sao cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. “Nhưnglễ vật này của Dương Mạt rất quý trọng, ta không tiện thu nhận.”
Ngô Lăng mở to hai mắt, vô tội nói: “Đó là chuyện củacác muội a, chính muội viết thư nói với nàng, ta cũng không có cách nào quản.”Nói xong thế nhưng liền đứng dậy: “Ta phải đi, đỡ cho muội dù thế nào cũng phảibảo ta trả lại nàng, nàng lại bảo ta thế nào cũng phải tặng cho muội, ta khôngphải sẽ thành người đứng giữa khó xử sao?”
Lâm Cẩn Dung mím môi: “Nàng có gửi thư về không?”
Ngô Lăng lắc đầu: “Nàng đang hoài thai, lười động não,chính là chỉ sai người đưa lễ vật này đến, chiếu sáng đồ cưới của muội.” Tròngmắt vừa chuyển, hì hì cười: “Dù sao thứ này là ta đưa đến, nhận hay không chínhmuội tự quyết định, muội viết thư nói với nàng a, ta đi trước.”
Lâm Cẩn Dung không giữ nàng lại được, đành phải ngồitrở lại chỗ cũ, cầm châu sai kia cẩn thận đánh giá. Nhìn hồi lâu, ở một gócnhìn thấy một hàng chữ nhỏ, nhìn thật kỹ, chính là năm chữ “Điếm vàng bạc Đườnggia”.
Buổi chiều, chúng nữ quyến Ngô gia cáo từ, Đào thị đemlễ vật các nàng tặng đưa đến cho Lâm Cẩn Dung, thấy châu sai của Dương Mạt,cũng không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu thư này thật đúng là quá mức rộng rãi! Hômnay nhóm phu nhân, thiếu phu nhân của Ngô gia đưa tới lễ vật cũng là châu saivàng bạc bình thường gì đó, nàng lại tặng cho con vật quý trọng như vậy.”
Lâm Cẩn Dung tay vỗ về lên mấy chữ nhỏ trên châu sai,nói: “Con đoán là mua ở cửa tiệm vàng bạc, như vậy thật xa đưa tới, con lại trảlại nàng, cũng quá làm kiêu rồi, không bằng qua mấy ngày sẽ viết thư nói lờicảm tạ. Nàng sắp sinh hạ, con sẽ chuẩn bị lễ vật thật hậu, không thể để nàngchịu thiệt.”
Đào thị gật đầu nói: “Đúng là đạo lý này. Dương Mạthào phóng có thể sánh bằng ta lúc còn là một tiểu thư.”
Lâm Cẩn Dung liền chống cằm cười: “Thời điểm nương làmtiểu thư rất hào phóng sao?”
Đào thị trên mặt liền lộ ra ý cười: “Đúng vậy, khi đóngoại tổ phụ mẫu sủng ta, trong tay ta cũng không thiếu tiền, xiêm y trang sứcxinh đẹp hiếm có không thiếu, nhiều quá khiến ta không thể nhớ nổi, cần phảinhờ Cung ma ma và Thiết ma ma ghi nhớ rõ ràng. Trong số đường muội, còn có bọntỷ muội trong tộc, thời điểm tặng lễ vật để thêm vào đồ cưới cũng không ai cóthể hào phóng bằng ta a.” Sau đó lộ ra vẻ mặt tức giận: “Nhưng đến lúc ta thànhthân, các nàng cũng chỉ tặng lễ vật tùy tiện. Chỉ có hai ba người đưa thứ tốt,các nàng lại gả cực xa, hiện tại ngay cả thư cũng không liên lạc.”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng giống như tiểu hài nhi, khôngkhỏi cười nói: “Có hai ba người cũng cũng đủ nhiều rồi. Con nhưng thật ra chỉcó một thôi a. Loại sự tình thêm trang này, trừ phi là người kia chủ động, nếukhông đều là ý nghĩa lớn hơn giá trị, đối với một số người, tặng lễ quá nặngngược lại là khiến người gia tăng gánh nặng.”
Đào thị liền cười rộ lên: “Ta khi đó còn mơ hồ, làmsao tính toán được như con?”
Mẫu tử hai người cười đùa một hồi, Lâm Cẩn Dung thấyđám người Quế ma ma đi ra ngoài, liền chuyển nhập chính đề: “Nương, đêm nay đểQuế Viên trở về đi.”
Thấy nàng nhắc tới Quế Viên, Đào thị đè thấp thanh âmnghiêm mặt nói: “Con là tính thế nào? Ta vốn tưởng rằng con chuẩn bị đem nànghuấn luyện thành quản sự ma ma, nhưng con lại làm cho Cung ma ma dùng sức ápchế quy củ cùng tính tình của nàng. Mấy tháng trước, ta nói với con để nàng trởvề, con không cần, lúc này lửa cháy đến nơi con mới muốn nhận nàng trở về, conrốt cuộc muốn làm sao?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt cười: “Mặc kệ thôi, nàng từ nhỏcùng con lớn lên, con cuối cùng vẫn muốn dẫn nàng đi, về phần những chuyện saunày phải xem tạo hóa của chính nàng. Nàng hiện tại rất nghe lời, rất hiểu đượcquy củ không phải sao?”
Đào thị gật đầu: “Xác thực có nghe lời, hiểu quy củ,nhát gan đòi mạng.” Trầm mặc một lát, khẽ thở dài: “Mặc kệ như thế nào, conphải khiến cuộc sống của mình về sau tốt đẹp.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Con sẽ nhất định sốngtốt. Thất đệ là tâm can của chúng ta, nương, người nhất định phải xem trọnghắn, nhưng cũng đừng áp chế quá chặt.”
Đào thị tất nhiên đáp ứng.
Chạng vạng, Quế Viên mang theo một cái bọc nhỏ khôngyên bất an trở lại sân viện xa cách gần bốn năm. Vào cửa, chuyện thứ nhất làmuốn đến dập đầu trước Lâm Cẩn Dung. Nhưng khi đó Lâm Cẩn Dung đang tắm rửa,nàng ngay tại cạnh cửa đứng chờ nửa ngày, đợi cho Lâm Cẩn Dung tắm rửa xong,không nói hai lời liền cuồn cuộn xắn tay áo đi theo Đậu Nhi cùng nhau rửa sạchbồn tắm.
Lâm Cẩn Dung ngồi trước bàn trang điểm, từ trong gươngnhìn thân ảnh yểu điểu có hứng thú, tận chức tận trách phía sau bình phong, rấtlà vừa lòng. Tính toán không sai, mới phân phó Anh Đào đang lau tóc cho nàng:“Đi gọi Quế Viên tỷ tỷ lại đây.”
Anh Đào đưa khăn tay giao cho Lệ Chi, chạy đến phíasau bình phong gọi Quế Viên: “Quế Viên tỷ tỷ, tiểu thư nói, việc này để ta cùngĐậu Nhi làm là được rồi, tỷ đi qua hầu hạ tiểu thư đi.”
Quế Viên ngẩn ra, vui mừng quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dungngồi ngoài bình phong. Lâm Cẩn Dung một thân khinh bào trắng thuần, dựa ngườingồi trước bàn trang điểm, tóc dài được Lệ Chi quấn trong ngực, dùng vải bôngtrắng tinh nhẹ nhàng lau, nhẹ nhàng vắt bớt nước cho khô. Hai người đang thấp giọngnói giỡn, cũng không biết đang nói cái gì, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung tươi cườigiống như một đóa ngọc lan đang khẽ hé nở, xinh đẹp mà tao nhã.
Trước đó, việc như vậy đều là nàng làm, người bồi tiểuthư nói giỡn giải buồn cũng là nàng, nhưng hiện tại, xa cách gần bốn năm, tronglúc nàng cơ hồ nghĩ đến cuộc đời này cũng không còn khả năng trở lại bên ngườitiểu thư, đột nhiên được trở lại nơi này, nàng phát hiện nàng cùng Lệ Chi đãhoàn toàn khác biệt. Mặc dù nàng và Lệ Chi vẫn đứng ở bên cạnh tiểu thư, nàngcũng không biết nên hầu hạ tiểu thư thế nào mới tốt.
Anh Đào nghiêng mặt nhìn Quế Viên đang sợ run, cũngkhông nhắc nhở nàng đừng vội ngẩn người, nhưng thật ra Đậu Nhi mềm lòng, nhẹnhàng kéo kéo tay áo Quế Viên, không tiếng động hướng nàng nao nao miệng.
Gần bốn năm thật không dễ dàng trở lại bên người tiểuthư, nàng không thể tái phạm sai lầm. Quế Viên ngăn chặn lo lắng vui sướng chuachát trong lòng, thật cẩn thận hướng Lâm Cẩn Dung đi qua, quỳ lạy, cúi đầu gọimột tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ Quế Viên dập đầu trước người, tiểu thư đại từ đạibi, nô tỳ suốt đời không quên.”
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng quay đầu hướng nàng quyến rũcười: “Đừng lo, hiểu được sai sửa lại là tốt rồi. May mà đây chỉ là việc nhỏ,nếu là đại sự ta cũng không thể giúp ngươi. Quế ma ma tuổi đã cao, nhiều việcngươi đều phải thay nàng suy nghĩ mới đúng.”
Quế Viên không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, cúi mắt nói:“Vâng.”
Phía ngoài rèm, Quế ma ma lập tức liền nóng hốc mắt.
Mùng 7 tháng 2, hoa anh đào đã nở rộ, xuân hàn còn selạnh. Lâm Cẩn Dung sáng sớm đã bị đám người Hề thị, Bình thị, Lâm Ngũ gọi dậy,hi hi ha ha cười đùa chờ Lục gia tới gặp mặt.
Vừa ngồi xuống không lâu, chỉ thấy La thị cùng cặpsong sinh, cùng với hai thiếu phu nhân Văn thị và Bạch thị của Nhị phòng cùngnhau tiến vào giúp vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.