Một năm này, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Tam phòng Lâmgia, Đào gia, Lâm Thế Toàn mà nói, là một năm vô cùng trọng yếu. Mùa xuân, Đào thị mua thêm một mảnh đất lớn, trồng cácloại cây giống, thỉnh chuyên gia phụ trách để ý; Cùng lúc đó, Đào gia cũng mua,cũng trồng cây giống. Ở Bình châu, Thanh châu một số ít người làm theo, một sốít người cười nhạt, mà đại đa phần lại duy trì thái độ quan vọng (quan sát). Trongsố những người làm theo, rõ ràng còn có thân ảnh của Lục lão ông. Hạ chí, Lâm Thế Toàn cùng Đào gia liên hợp với thươngnhân họ Mai, vận chuyển một đám lúa mì vụ đông đi đến biên cảnh phía bắc, khiđó, giá trị là hai mươi ngàn quan tiền lương thực! Rồi thực hiện trăm ngàn quantiền trà dẫn, dùng trà dẫn tới Thập Tam sơn ở phía nam thu trà về! Rồi vậnchuyển trở lại Thái Minh phủ buôn bán. Lúc này đây, cũng không phải là điều gì bí mật, cũngkhông phải ai thông minh nhất sẽ giành trước, mà là Lâm Thế Toàn ham thích ngâmmình ở trà tứ tửu lâu lữ điếm có tin tức linh thông, sau đó dựa vào bản thântrẻ tuổi có nhiệt huyết, dám nói dám làm, không sợ khổ, lại được Lâm Cẩn Dungra mặt phối hợp tài chính sung túc thúc đẩy. Trong số ba nhà vọng tộc ở Bình châu, mọi người cònlại trong Lâm gia tuy có tà tâm nhưng không thể đảm nhiệm! Chỉ có thể ngồi nhìnnuốt nước miếng; Ngô gia vừa bị sự kiện Ngô Tương dự thi đả kích! Trong nhàkhông có chủ sự, tự động buông tha; Lục gia không biết nguyên nhân, duy trìthái độ quan vọng, chưa từng nhúng tay. Mùa thu, trên danh nghĩa của Đào thị,cửa hàng Lâm Thế Toàn ra mặt kinh doanh lại gia tăng thêm một gian tạp hoá,Thiết Nhị Ngưu vẫn đi theo Lâm Thế Toàn bởi vì nghiêm túc phụ trách có thể chịukhổ, được đề bạt làm quản sự gian tạp hóa này. Thời điểm tất cả mọi người đều không chú ý, Đào PhượngĐường tự lực đi trước đến Giang Nam xây dựng cửa hàng. Đào Thuấn Khâm cố thủphía sau, đem các loại hương liệu, da lông các thứ với giá rẻ cuồn cuộn khôngngừng mà đưa đến cửa hàng ở Giang Nam, Đào Phượng Đường lại đem lá trà, tơ lụa,đồ thêu từ Giang Nam cuồn cuộn không ngừng mà đưa đến cửa hàng của Lâm Thế Toàncùng cửa hàng của Đào gia ở Thanh châu. Đông chí, trải qua suốt một năm, mương dẫn nước sôngđưa bùn vào ruộng mới bắt đầu thành hình, dự tính đến tháng tư năm sau có thểdẫn nước, chắc hẳn sẽ trở thành ruộng tốt. Thời điểm mai vàng nở rộ, Lâm Cẩn Dung mi phi sắc vũlật xem sổ sách, thực thỏa mãn với một năm thành tựu này. Không nói đến trongsổ sách càng ngày càng nhiều tiền làm cho nàng cảm thấy kiên định cùng thỏa mãntrước nay chưa từng có, mà phải nói nàng đã thuyết phục được Đào Phượng Đường,rồi đả động Đào Thuấn Khâm đi trước Giang Nam mở cửa hàng, chính là một sựthành công lớn cũng đủ khiến người ta ban đêm có thể an tâm ngủ thẳng đến hừngđông. Cũng chính tại thời điểm hương mai vàng lan tỏa này,một lời đồn đãi giống như gió nhẹ, nhanh chóng len lỏi thổi khắp Bình châu. Ban đầu thời điểm là có người nói! Tam phòng Lâm giacùng Đào gia gần đây phát tài, toàn dựa vào Lâm Thế Toàn, kiếm được nhiều tiềnnhư vậy cũng không phân chia nửa điểm cho hắn, hắn làm vậy thật không đáng giá;Nhưng lập tức còn có người nói, kỳ thật bọn họ đều đã đoán sai, Lâm Thế Toànbất quá là đại quản sự Tam phòng mời về mà thôi, người chân chính vẫn trốn ởphía sau màn. Trên đời này cho tới bây giờ cũng không thiếu lời đồnđãi, cũng không thiếu người mang lòng hiếu kỳ, liều mạng thầm nghĩ tìm hiểuchuyện riêng tư người khác, hoặc là thuần túy không có mục đích gì, chỉ vìthích nghe, thích nói lời đàm tiếu mà thôi. Lời đồn đãi rơi vào tai, tất cả mọingười bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra người vẫn đứng ở phía sau trù tính bày mưu,không phải Lâm Tam phu nhân Đào thị tính tình táo bạo; Cũng không phải ĐàoThuấn Khâm tuy rằng phú danh luôn luôn tại ngoại nhưng vẫn trầm ổn; Lại càngkhông phải là thiếu niên Lâm Thế Toàn hai bàn tay trắng đột nhiên từ nơi thôndã đến đây. Mà chính là Lâm gia Tứ tiểu thư. Vì thế dân chúng đối với vị Lâm Tứ tiểu thư lớn lêntrong khuê phòng, lại lợi hại như thế có vô hạn hứng thú, cùng với vô hạn đoánmò. Vô số người ở trên phố truyền lưu, không biết khuê danh của Lâm Tứ tiểuthư, nhưng danh hiệu Lâm Tứ tiểu thư này cũng thường xuyên bắt tại bên miệnglặp lại nhấm nuốt. Lời đồn đãi truyền bá nhanh như vậy, nhanh đến mức đám ngườiLâm lão thái gia, Lâm Thế Toàn sau khi biết trở tay không kịp. Thời điểm lời đồn đãi truyền đến Lâm gia, Lâm Cẩn Dungđang bình tâm tĩnh khí ngồi bên cửa sổ thêu thùa, đón ánh nắng mùa đông ấm áp,tự tay thêu đồ cưới của nàng. Trên khung thêu vải đỏ thẫm là đồ án uyên ương híthủy (uyên ương nghịch nước) náonhiệt mà thanh thoát! Nàng không có cảm giác gì dư thừa, chính là muốn hết sứchoàn thành một bức tranh thêu hoàn mỹ mà thôi. Bởi vì sau một khoảng thời giankhá dài, nàng ngày ngày đối mặt với đồ án này, còn muốn dựa vào nó trang điểmmặt tiền cửa hàng, để nói cho người khác biết, nàng là một nữ tử linh hoạt hiềnlành cỡ nào. Lệ Chi nhìn sườn mặt của Lâm Cẩn Dung im lặng ôn nhucùng động tác linh hoạt! Lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, nàng thật sựkhông đành lòng nói cho Lâm Cẩn Dung chuyện đã xảy ra bên ngoài. Phàm là tiểuthư khuê các luôn trọng thể diện, biết tên mình bị người khác lặp lại truyềnlưu phán đoán như vậy, chỉ sợ sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết. Lệ Chi vô hạn khóxử, sau khi thay Lâm Cẩn Dung đổi ba chén trà nóng cùng một chậu than, nàng vẫnkhông thể mở miệng, cũng không thể để người khác thay thế nàng làm chuyện này,Quế ma ma đã sớm khóc lóc hai mắt đều sưng vu, còn có thể trông cậy vào ai đây? Nhưng thật ra Lâm Cẩn Dung lại mở miệng trước: “LệChi, ngươi nói cho ta nghe hoặc là để người khác nói cho ta nghe, chính ngươichọn đi.” Từ sau khi Lệ Chi vào cửa! Nàng cũng đã cảm nhận được Lệ Chi ánh mắtné tránh do dự muốn nói lại thôi. Sẽ không phải là chuyện tốt, nàng rõ ràng hiểuđược điểm này, nhưng nếu là chuyện xấu, nàng có năng lực trốn tránh điều nàysao? Sẽ không. Lệ Chi đương nhiên lựa chọn để nàng nói cho Lâm CẩnDung nghe: “Không biết là người nào ác ý, ở bên ngoài nói lung tung……” Lệ Chi nói thật cẩn thận! Tận lực chọn lời dễ nghe,thậm chí tùy thời chuẩn bị sẵn sàng dừng lại câu chuyện tiến lên an ủi Lâm CẩnDung, nhưng mà Lâm Cẩn Dung vẫn đang cầm một ly trà nhìn dương quang ngoài cửasổ, im lặng lắng nghe, thậm chí không hề xen vào một câu, giống như đang nghe ngườikhác kể chuyện xưa. Lệ Chi cắn răng một hơi nói xong, cũng bất quá chỉnhận được một câu thản nhiên: “Người trong nhà nói như thế nào? Phu nhân cókhóc lóc không?” Làm sao có thể không khóc? Đối với gia thế như bọn họmà nói, có đôi khi một lời đồn đãi thực sự có khả năng hủy diệt một mối hônnhân cùng cả cuộc đời. Đào thị không có cách nào, chỉ trách mắng muốn đem ngườinói loạn nói láo bổ đôi đầu ra, Lệ Chi thở dài: “Lão thái thái gọi phụ nhân đi.Tiểu thư! Người cần phải xua đuổi khỏi ý nghĩ……” “Ta biết rồi, phu nhân cũng sẽ thông suốt. Lời đồn đãinhư vậy, qua một đoạn thời gian sẽ yên tĩnh trở lại.” Lâm Cẩn Dung thực bìnhtĩnh. Nếu là từ trước, nàng nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng, nhưng hiện tạiđâu cần phải làm vậy. Bất quá chỉ là nữ nhi dòng dõi thư hương biết kinhthương, bị người liên quan đem tên lưu truyền mấy lần mà thôi, cũng không phảinàng làm ra chuyện đồi phong bại tục ám muội đáng gièm pha gì. Thứ nhất, nàng không hề xuất đầu lộ diện, nhiều nhấtchính là giúp đám người Đào thị cùng Đào Thuấn Khâm đưa ra chủ ý phát tài màthôi; Thứ hai, nàng quản lý cửa hàng, trong nhà mọi người biết, cũng không cóai nói nửa câu không ổn. Lúc này bị người khác soi mói, cũng bất quá là bởi vìnàng chưa lấy chồng, có nhiều cấm kỵ, nếu nàng là một phụ nhân đã gả đi, giỏivề kinh doanh vẫn là một chuyện đáng khâm phục. Vài năm nay những gì nàng có thể làm, hay cần phải làmcơ bản đều thuận thuận lợi lợi, nàng có gì mà thấy chưa đủ? Có được tất có mất,nếu đã suy nghĩ kỹ, cũng nên chấp nhận. Bất quá lại nói tiếp cũng thật sự làbuồn cười! Trước đó thời điểm nàng thật cẩn thận cất giấu, kỳ thật mạo hiểm lớnphiêu lưu đổi vàng bạc, mua đất bị nhiễm mặn, lương thực nhập về, mua bán hươngliệu, không ai trừng nàng, mọi người đều tự phát đem công lao đặt lên người ĐàoThuấn Khâm; Mà gần hai năm nay, nàng trở nên càng kiên định! Từng bước một đặtdấu chân vững bước đi trước, ngược lại khiến người chú ý. Trên đời này chuyệnnàng không nghĩ ra quả nhiên rất nhiều. “Tiểu thư, lão thái gia thỉnh người lập tức tới ThínhĐào cư.” Anh Đào vô hạn lo lắng tiến vào truyền lời, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồkhông nghe thấy: “Lục gia phái người tới.” Lục gia ở phía sau nhanh như vậy đãphái người tới cửa, Lâm lão thái gia tùy theo liền sai người triệu hồi Lâm CẩnDung đi qua, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là vì chuyện gì. Lệ Chi mặt” Xoát “ một chút liền trở nên trắng bệch,căn môi lo lắng cầm tay Lâm Cẩn Dung, muốn nói hai câu trấn an, lại nói khôngra câu đầy đủ: “Tiểu thư… Người……. Nô tỳ……” “Không cần sợ, có cái gì phải sợ?” Trong thanh âm củaLâm Cẩn Dung có tác dụng ôn hòa trấn an kỳ dị: “Đi lấy áo choàng cùng hài xuấtmôn cho ta.” Lệ Chi cùng Anh Đào không rõ nàng vì sao lại trấn địnhnhư vậy, nhưng lúc này không phải thời điểm tự hỏi, rất nhanh Lâm Cẩn Dung đãthay đồ xong, trước khi bước ra khỏi phòng thậm chí nàng còn soi gương. Một đường đi tới, đụng phải nha hoàn, ma ma ánh mắtđều lóe ra! Có đồng tình, có lạnh lùng, có vui sướng khi người gặp họa, đủ loạikiểu dáng đều có. Lâm Cẩn Dung cảm thấy đã biết mùi đời, chưa bao giờ có giâyphút bình tĩnh thế này, nàng thậm chí có thể bình tĩnh phân tích biểu tình cùngánh mắt của mỗi người khi cùng nàng chào hỏi, đến tột cùng đại biểu cho tâm tưgì, các nàng thích nàng hay không, vì sao lại không thích nàng, người đứng phíasau các nàng là ai. Giờ phút này đường đến Thính Đào cư đối với Lệ Chicùng Anh Đào mà nói, quả thực quá gần! Nhưng đối với Lâm Cẩn Dung mà nói, quảthực quá xa. Nàng hận không thể ba bước hai bước đến thẳng Thính Đào cư, nghengười mà Lục gia vội vàng phái tới nói như thế nào. Nếu không phải bởi vì khôngmuốn để người ta nghĩ rằng nàng thất kinh, sợ mất đi việc hôn nhân này, nàngquả thực hận không thể bước thật nhanh đến đó. Đường dù xa, sẽ có lúc đến nơi, đường dù gần, cũng sẽcó khoảng cách. Lâm Cẩn Dung rốt cục thấy được đại môn của Thính Đàocư. Trong viện của Thính Đào cư, có một nam tử thân hình cao gầy mặc một kiệnsam tử chuyên sắc bạch la. Nghe thấy tiếng vang, hắn chậm rãi quay đầu, hai mắttối tăm như đầm nước thẳng tắp chạm phải ánh mắt của Lâm Cẩn Dung. Hóa ra người tới nhanh như vậy là hắn! Cũng thật rấtnhanh, từ trong nhà của Chư tiên sinh gấp gáp trở về, lại vội vàng về nhà thaymột bộ quần áo chói mắt như vậy, sau đó nhanh như vậy liền đuổi tới nơi này, vìcái gì? Chịu không nổi lời đồn đãi đó? Chịu không nổi chuyện như thế sao? Lâm Cẩn Dung hướng tới Lục Giam, không chút để ý,không sao cả nhếch lên khóe môi lộ ra một nụ cười, sau đó giống như gió nhẹlướt qua bên người hắn, vững vàng dẫm lên thảm như ý, đứng ở trước cửa viện củaLâm lão thái gia, bình bình tĩnh tĩnh gõ vang cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]