Trong hương khói lượn lờ, Đào thị vô hạn thành kínhquỳ sát trước tượng phật, trong miệng lẩm bẩm. Lâm Cẩn Dung quỳ gối trên bồđoàn cách đó không xa, im lặng nhìn Phật tổ kim quang sáng lạn, mỉm cười nhìnchúng sinh, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, nếu để nàng một lần nữa trởlại cõi đời này, vậy cầu xin nhất định phải phù hộ nàng sống sót.
Thật lâu sau, Đào thị dừng lại, vươn tay về phía LâmCẩn Dung, Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy đỡ nàng, Đào thị thống khổ nhíu mày: “Giàrồi, bất quá chỉ quỳ trong chốc lát, đi đứng đã có chút tê rần.”
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Tổ mẫu cùng hai vị bá mẫutuổi còn lớn hơn người nhiều, cho nên các nàng quỳ lạy không dậy nổi.”
Đào thị nhẹ nhàng thở dài: “Là vì các nàng giờ phútnày không có niệm tưởng giống như ta. Nếu các nàng có điều cầu xin, con xem dùthế nào các nàng cũng phải quỳ lạy!” Khác với Đào thị và Lâm Cẩn Dung, đámngười Lâm lão thái thái bất quá chỉ gửi tiền công đức cho đức phật, sau đó muốnngắm ôn tuyền, xem cổ bia, nghỉ tạm uống trà, thật sự đúng là du xuân ngắm hoa.
Một bên lão ni cô Trí Bình nói: “Phu nhân, lòng thànhkính cùng cầu xin của người Phật tổ đều có thể nghe thấy.”
Một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bố tăng bụi bặm, vẫn còn đểtóc dài, hai tay làm chữ thập hành lễ: “Sư thúc, lão thái thái các nàng đã nghỉngơi xong, muốn ra sau núi ngắm hoa, sư phụ bảo ta tới thỉnh nhị vị nữ thíchủ.”
Nữ tử này đại khái hơn hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407739/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.