Hoàng hôn một chút lại một chút dày đặc bao phủ, đènlồng khắp nơi trong Lục phủ theo thứ tự được thắp sáng, toàn bộ Lục phủ bị baovây trong ánh sáng mông lung.
Tập Hiền các của Lục gia lão thái gia lại sáng ngời,bốn đèn lồng mới tinh đỏ thẫm bằng lụa được thắp lên trên cửa hiên, chiếu sángphạm vi trong mấy trượng quanh đó.
Lục Giam khoanh tay đứng đối diện Lục lão ông cao tuổiđang ngồi trước án thư làm bằng gỗ tử đàn, tản ra ánh sáng nhạt của sừng têgiác, hắn cúi mắt nhìn đá thanh chuyên dưới chân, bình tĩnh trầm mặc.
So sánh với Lục lão thái thái bị bệnh nhiều năm, Lụclão ông tầm hơn 60 tuổi vẫn còn trẻ, hắn mặc một kiện cẩm bào trong nhà hoa vănchìm, phía dưới là hài thanh bố, râu tóc hoa râm, y phục chỉnh tề, lông mày củahắn rất đậm – đến mức khiến người ta có một loại ảo giác, trên khuôn mặt kiangười ta chỉ nhìn thấy lông mày, ngược lại làm cho người ta xem nhẹ cặp mắtluôn lóe ra tinh quang.
Hắn thoải mái tựa vào ghế làm bằng gỗ tử đàn to rộng,mỉm cười nhìn tôn tử ưu tú nhất trong Lục gia này, có điều hắn từ nhỏ rời xanhà, cũng có thể nói là tôn tử xa lạ nhất: “Con ở Thanh châu có nhiều chuyệnnhư vậy? Không muốn nói gì với ta sao?” Thanh âm của hắn không cao, biểu tìnhcũng thực ôn hòa, nhưng bên trong ẩn chứa dò xét không buông tha.
Chính là biểu tình cùng thái độ bất động thanh sắc,nhìn như ôn hòa, kì thực căn bản không lưu lại đường lui này đã thống trị Lụcgia, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407709/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.