Sắc trời bắt đầu tối, khách nhân dần dần tản đi, tiễnbước vị khách nữ cuối cùng, Ngô thị được hai nữ nhi giúp đỡ trở về phòng, rõràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn còn hưng trí cực cao, nhiệt liệt cùngĐào thị thảo luận: “Cũng không biết nàng kia được giấu ở đâu? Nghe hạ nhân nói,bọn họ cũng không thấy kỹ nhân kia dẫn nữ tử đi vào, lại cũng không thấy mangđi ra ngoài……”
Đào thị còn chưa trả lời, chợt nghe Ngô Tương ở ngoàicửa cười nói: “Cô cô người có điều không biết, là phúc ngữ(thuật nói bụng)!” Ngaysau đó, Đào Phượng Cử nắm tay Lâm Thận Chi, Ngô Tương cùng Lục Giam đi đến.
Ngô Tương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Ngô thị, tiếptục nói: “Chúng ta ở Thái Minh phủ đã từng gặp qua. Giọng nữ kia chính là từtrong bụng nam tử vọng lại……”
Lúc này còn chưa có người đến Thanh châu, Bình châubiểu diễn phúc ngữ, mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Lâm Cẩn Dung tò mò hỏi NgôTương: “Phúc ngữ? Thật đúng là từ trong bụng vọng ra sao?”
Ngô Tương sờ sờ đầu: “Không biết, sau đó ta có hỏi kỹnhân kia, hứa thưởng cho hắn rất nhiều tiền mà hắn cũng không chịu nói.”
Đào Phượng khanh liền cười nói: “Là miếng cơm củangười ta, tất nhiên ngàn vàng cũng không bán. Cũng chỉ có các đệ nhàn rỗi, mớicó thể lãng phí khí lực như vậy.”
Lâm Thận Chi trăm điều không thể lý giải: “Trong bụngsao có thể phát ra âm thanh? Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu một cái miệngsao?”
Đào Phượng Cử liền chê cười hắn: “Trong bụng ngườikhác có thể phát ra âm thanh hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407707/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.