Quần áo của Tôn gia tiểu thư màu hồng cánh sen thêuhoa văn bằng chỉ bạc, tóc dài vấn theo kiểu búi tóc mà nữ tử trẻ tuổi hay vấn,cài thêm mấy đóa châu hoa cùng một dây kết bằng ngọc, dây kết này lại khá đặcbiệt, dùng hồng ngọc mài thành một con cá chép nhỏ ngẩng đầu vẫy đuôi, phíadưới rủ xuống mấy hạt châu trong suốt, son phấn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, midài mắt liễu, biểu tình điềm đạm, không thể nói là rất đẹp, nhưng đoan tranghào phóng, nhận ra được nàng đã điểm trang tỉ mỉ.
Tôn tiểu thư nhẹ nhàng ôn nhu trả lời Đào PhượngTường: “Tam tiểu thư đến tầm tuổi này của ta, sẽ còn thêu đẹp hơn ta.”
Tôn phu nhân quay đầu nhìn tiểu cô ngữ khí ôn hòa biểutình lại nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước cùng Đào phu nhân vấnan, sẽ không trì hoãn Tam tiểu thư.”
Tôn tiểu thư cùng Đào Phượng Tường cáo từ, đi theo tẩutử vào phòng.
Đào Phượng Tường quay đầu nói: “A Dung, muội thấy rõchưa? Cảm thấy thế nào? Nhìn dây kết của nàng có đẹp không? Khối hồng ngọc tạohình cá chẹp này thật đặc biệt đúng không? Khuê danh của nàng là Hồng Lý.”
Châu sai này đúng là cố ý tạo ra vì nàng, đồ cưới củaTôn tiểu thư có lẽ rất khá, tối thiểu, xứng với Lâm Diệc Chi. Lâm Cẩn Dungkhông khỏi mỉm cười: “Nhìn rất được, dường như Tôn phu nhân tính tình có chútnghiêm khắc.” Bất quá mới chỉ thoáng nhìn, kỳ thật chưa thể nói là rõ ràng. Cónhiều người, đầu tiên mắt nhìn thấy rất tốt, thực tế khi tiếp xúc lại khôngphải như vậy. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407704/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.