Trong lộ trình kế tiếp, Lâm Tam lão gia không hề tìmphiền toái, Đào thị lạnh tâm, Lâm Cẩn Dung không còn để ý, chỉ như cũ theo lễsai người đến hỏi Ngô Tương [ăn, mặc ở, đi lại] cần gì không, nếu có, thì sẽhết sức chu đáo, nếu không, cũng không cưỡng cầu. Ban đầu bọn hạ nhân cảm thấykhông khí có chút kỳ quái, lúc sau đã quen cũng không để ý nữa, Ngô Tương lạimừng rỡ tự do tự tại, vì thế mọi người bình an vô sự đến Thanh châu.
Xa xa thấy tường thành Thanh châu, Đào thị nhiều nămchưa từng về nhà thăm viếng kích động ẩm ướt hốc mắt. Lâm Thận Chi lại ghé vàobên cửa sổ hưng phấn kêu lên: “Nơi này chính là nhà cữu phụ sao? Nơi này chínhlà nhà của Đại biểu ca sao?”
“Đúng vậy.” Đào thị kéo áo choàng phủ lên người hắn,trìu mến sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Con phải nhớ kỹ, cữu phụ đối đãivới con rất tốt, ngày sau cần phải thường xuyên qua lại, cần đến thăm hắn cùngcữu mẫu.”
Lâm Thận Chi còn nói: “Còn có Tam tỷ tỷ cùng Đại biểuca.”
Đào thị kiêu ngạo mà nở nụ cười, quay đầu nhìn Lâm CẩnDung cười nói: “Nhìn xem tiểu lão Thất của chúng ta, cũng rất hiểu chuyện.”
Ngô Tương điều khiển ngựa chạy tới, cúi người hỏi LâmThận Chi: “Tiểu Thất đệ, muốn cưỡi ngựa không? Ta mang đệ đi trước một bước.Không chừng Đại biểu ca đã sớm chờ ở phía trên.”
Lâm Thận Chi nóng lòng muốn thử, trộm dò xét sắc mặtcủa Đào thị, Đào thị ôn hòa cười, thay hắn từ chối Ngô Tương: “Thôi, hắn đêmqua gặp gió lạnh, bị cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407692/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.