Thái dương vừa mới ló ra khỏi đường chân trời, hai nhàNgô, Lâm đã xuất phát từ Bình châu, theo quan đạo đi về phía tây, không nhanhkhông chậm hướng tới Thanh châu.
Khi đã cuối thu, sáng sớm không khí có chút lạnh lẽo.Lâm Thận Chi chưa được xuất môn đi xa bao giờ, không nhịn được vén rèm cửa sổ lênđể ngắm phong cảnh, gió lạnh thổi vào trong xe, Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị khônghẹn mà cùng kéo nhanh áo choàng, nhưng đều ăn ý không ngăn cản hắn, mà cũngnhân tiện ngắm phong cảnh bên đường.
Chưa được bao lâu, cây cối dần dần trở nên thưa thớt,một mảnh kéo dài không thấy điểm cuối, phía đông có mấy bụi cây, phía tây lộ ramột khối đất, giống như người bị bệnh chốc đầu dần dần tiến vào tầm nhìn củamọi người. Lâm Thế Toàn giục ngựa tiến lên: “Tam thẩm nương, Tứ muội muội, đâylà phiến đất bị nhiễm mặn ở tây thành.”
Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị hoàn toàn lên tinh thần ngóra nhìn bên ngoài, Đào thị ôm chặt Lâm Thận Chi: “Thận Chi, cữu phụ con tặngcho con khối đất này.”
Lâm Thận Chi vươn cổ ra nhìn: “Đâu? Đâu?”
Lâm Thế Toàn săn sóc sai người dừng lại xe ngựa, cầmroi ngựa chỉ về phía xa: “Nhìn nơi đó, có tấm bia đá màu trắng kia. Là mảnh đấtTam thúc phụ đã mua.”
Lâm Cẩn Dung căn bản không thấy rõ, Đào thị cũng khôngthể thấy rõ, chỉ có Lâm Thận Chi làm ra vẻ hiểu biết hỏi: “Là nơi đó sao?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ tay hắn chỉ: “Làm gì vậy?Căn bản không nhìn thấy? Tại sao lại học tính tình này vậy?”
Lâm Thận Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407688/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.