Đào thị lời nói thấm thía giáo huấn trước mặt Lâm CẩnDung: “Con đã mười ba, hắn mười sáu, tuổi dĩ nhiên không nhỏ, tuy nói là chíthân, nhưng cũng phải chú ý tị hiềm, những gì không nên hồ nháo thì đừng hồnháo……”
“Con nào có? Nếu không phải người bảo con đi thăm hắn,con cũng đâu muốn đi.” Lâm Cẩn Dung trong lòng thầm hận, nàng khi nào thì cùngLục Giam thân cận không e ngại chứ? Đào thị hôm qua còn gọi nàng tới thăm LụcGiam, lúc này lại nói như thế, là ai nói loạn vậy?
Đào thị không hờn giận nhíu mày nhìn nữ nhi: “Còn cònhọc cãi lại sao? Ta hỏi con, vì sao bảo Quế Viên làm bẩn sách của hắn? Lại cònlàm rách sách của hắn? May mắn hắn là hài tử rộng lượng, chẳng những không tứcgiận, còn che chở con. Vốn không có gì, con lại bướng bỉnh, nếu rơi vào tainhững người khác, không biết sẽ đàm tiếu những gì. Đến lúc đó con sẽ khổ sở.”
Hắn là người rộng lượng, không hề tức giận, còn chechở nàng? Ngụy quân tử! Xem đi, tất cả mọi người thấy hắn tốt, chỉ bằng vẻngoài đã có thể khiến Quế Viên phát ngốc; Vừa mới hé miệng nói vài câu, lạikhiến Lâm Thế Toàn đối với hắn nhìn với cặp mắt khác xưa; Bỏ ra một cái lướibắt cá cùng một hộp kẹo ngâm đường đã khiến cho Miêu Nha đáng thương hắn; Hiệntại hắn vu oan hãm hại nàng, Đào thị còn nói hắn rộng lượng che chở nàng. Hắncũng thật thành công, vĩnh viễn đều thành công như vậy. Không thể trêu vào còntrốn tránh không được sao? Lâm Cẩn Dung khó thở cười, còn nghiêm túc trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407667/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.