Lâm Cẩn Dung nhíu mày tiếp lời Cung ma ma: “Ai màkhông sợ phiền toái? Hành thiện tích đức nếu dễ làm như vậy, trên đời này tấtcả đều là người lương thiện rồi. Dù thế nào, chính là có thể so sánh với mườilần dát vàng tượng Phật. Lời nói không cần khách khí, nhà chúng ta nuôi dưỡngnhiều nhân khẩu như vậy, cũng chỉ là thêm một người, vì sao không được?”
Đào thị trầm giọng nói: “Về sau thế nào thì tính sau.”
Cung ma ma hiểu tính tình của nàng, biết việc đã đượcquyết định, không khỏi khe khẽ thở dài, chuyển hướng đi lên bậc thang của LâmXương gia, dùng sức gõ cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Hồi lâu, đại môn đang đóng chặt mới chậm rãi mở ra,lão nhân trông cửa cùng Lâm Xương lão gia tay cầm lồng đèn, thăm dò nhìn rangoài.
Đào thị nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, trấn định nói: “Đạibá, ta vừa rồi đã quên một việc.”
Lâm Xương lão gia vẻ mặt kinh ngạc, hơi hơi có chútbất an nói: “Tam đệ muội, sao vậy?”
Đào thị nghiêm túc nói: “Đại tẩu vừa đi, nói vậy cácngươi cũng không có vú nuôi, nhà của ta có vú già chắc tay. Không bằng để Tamchất nhi bế nàng đi theo ta, thứ nhất hài tử sẽ không bị đói, thứ nhì sẽ giúpcác ngươi chuẩn bị việc hậu sự cho chu đáo, không phải tốn tâm tư an ủi chiếucố hai hài tử này.”
Trong mắt Lâm Xương lão gia hiện lên một tia phức tạp,đang muốn mở miệng uyển chuyển chối từ, chợt nghe Lâm Cẩn Dung thanh thúy nói:“Tộc bá, người đừng chối từ, nói khách khí cái gì phiền toái không phiền toáilinh tinh. Tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407656/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.