Hoàng di nương lập tức nhận ra Lâm Cẩn Dung bài xích,liền hướng nàng mỉm cười, nói: “Phu nhân, đã đến giờ cơm trưa, tì thiếp đi xemlão gia nơi đó thế nào.”
“Ta nay có nhiều việc phải lo nghĩ, không rảnh bận tâmlão gia, ngươi hầu hạ lão gia cho tốt chính là bổn phận của mình.” Đào thị hơihơi gật đầu, để nàng rời đi.
Lâm Cẩn Dung thu liễm thần sắc nghi hoặc, cười hì hìđi đến bên cạnh Đào thị ngồi xuống, một tay giúp Lâm Cẩn Âm vén một ít tóc dàixõa xuống bên tai, một tay nắm tay Đào thị, nói: “Nàng ta sao lại ở đây?”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Cẩn Âm âm thầm kéo kéo tayáo, lại nhìn Đào thị, Đào thị thần sắc vui vẻ giảm đi ba phần, thản nhiên nói:“Nàng ta sao, mấy hôm nay ngày ngày đều tới đây thỉnh an, ta khi nào rảnh thìnàng sẽ chờ tới khi đó. Ngũ thiếu gia cũng tới thỉnh an dù sớm hay muộn, tuânthủ nghiêm ngặt lễ nghi. Ta nếu không để cho nàng ta vào phòng, cả nhà cao thấpchẳng phải sẽ nói ta ỷ vào mình đang mang thai mà ép buộc người khác?”
Lâm Cẩn Âm cũng hiểu được Lâm Cẩn Dung lo lắng điềugì, vội nói: “Nàng ta thật sự quy củ, chưa từng làm loạn, mỗi ngày lưu lại cũngkhông lâu, đều đến giờ này sẽ rời đi, bằng không cũng sẽ không để nàng vào mấyngày qua.” Nghe khẩu khí này, chắc hẳn thời gian này nàng cũng dõi mắt trôngchừng.
Hoàng di nương dù muốn giữ quan hệ tốt với các nàng,cũng không nhất thiết phải gần gũi như vậy, tất nhiên là có điều gì khác. LâmCẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407631/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.