Hao hết võ mồm cũng không có người nghe mình nói nửacâu, mà bản thân lại càng không thể nói rõ. Nếu nói Lâm Cẩn Dung không thấtvọng không buồn bực thì đó là giả, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lên tinh thầncho bản thân — vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có lần đầu tiên, về sau tiến hànhmọi việc sẽ khá hơn. Lập tức lấy lại tinh thần nói: “Ta đây sau khi trở về sẽsai người đưa cho Đại biểu ca. Vàng bạc đều đưa cho huynh, huynh nhất định phảigiúp ta tích trữ!”
“Được, ta cam đoan!” Đào Phượng Đường bật cười khôngthôi, giống như dỗ tiểu hài nhi, nùng tình mật ý nhìn Lâm Cẩn Âm liếc mắt mộtcái, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.
Thấy hắn đi xa, Lâm Cẩn Âm mới nghiêm khắc trừng mắtnhìn Lâm Cẩn Dung một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Muội đi theo ta!” Sau đóphân phó bọn nha hoàn cầm ô, đèn dẫn đường đi trước.
Lâm Cẩn Dung hiểu được tỷ tỷ muốn giáo huấn, nhưngnàng cũng không sợ, cười hì hì đi theo Lâm Cẩn Âm, một bên đem ô hơn phân nửache trên đầu Lâm Cẩn Âm, một tay kéo nhẹ ống tay áo của nàng nhỏ giọng nói: “Tỷtỷ tốt, tỷ không cần phải nói, ta đều biết rồi. Ta vừa rồi đa khiến Lâm gia,khiến nương mất mặt.”
Sau đó trong giọng nói mang theo thanh âm khóc nức nở:“Như tỷ thấy người lo lắng cho nương, trừ bỏ cữu gia (nhà của cậu),chúngta còn có thể dựa vào ai? Trông cậy vào ai? Mợ rõ ràng không khỏe, sáng sớm hômđó đã rời khỏi nhà, còn nói Tam biểu tỷ thân thể không tốt, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407626/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.