“Tứ tỷ!” Lâm Thận Chi lắc lắc tay Lâm Cẩn Dung, bấtmãn quyệt miệng oán giận nói: “Nhẹ chút! Tỷ cầm tay ta đau a.”
Bản thân thất thố, Lâm Cẩn Dung giật mình bừng tỉnh,vội điều chỉnh độ mạnh nhẹ trên tay, kéo tay Lâm Thận Chi tới bên môi nhẹ nhàngthổi thổi, cười nói: “Ta thổi thổi cho Thất đệ a, đệ nói xem Tứ tỷ của đệ saolại có khí lực lớn như vậy đây?”
Lâm Thận Chi mặc dù được nuông chiều, nhưng đối vớihai thân tỷ từ trước đến nay rất rộng lượng, tuy ăn đau nhưng được Lâm Cẩn Dungthay hắn thổi thổi cũng liền thôi, chỉ lo cúi đầu vừa đi vừa vui vẻ đá mấy hònsỏi.
Lâm Cẩn Dung trong lòng bất ổn, nhất thời uất hận,nhất thời lại cười lạnh, giận dữ một người cũng cần tiêu phí khí lực, mà kẻnhẫn tâm ác độc bội bạc này thì sao, thật sự không đáng để nàng hận, không đángđể nàng tốn nửa phần tâm tư. Tuy rằng nàng thủy chung vẫn hận hắn, nhưng hậncũng chỉ nên để mình biết mà thôi. Vì muốn che giấu sự bất thường của bản thân,nàng đành phải theo lời Hoàng di nương nói: “Thật không? Vị biểu ca này lợi hạinhư vậy? Di nương là nghe ai nói nha?” Tốt lắm, thanh âm của nàng thật sự vữngvàng, không thấy nửa phần khác thường.
Hoàng di nương bị Đào thị gọi là hồ ly tinh, cũng cónguyên nhân của nó. Nàng sớm bất động thanh sắc đem cử chỉ của Lâm Cẩn Dung đềuxem ở trong mắt, rồi so đo tính toán. Chuyện lần này cho nàng một cơ hội mànàng chờ mong đã lâu, nay Tam phòng có trưởng tử, Lâm Cẩn Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407604/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.