Nàng có bệnh gì ư? Vấn đềnày Lâm Cẩn Dung không biết phải trả lời Lục Luân ra sao, nói ra chính là việcxấu trong nhà. Lục Luân thấy nàng không nói lời nào, lại duỗi tay định vuốt máitóc của nàng, nhưng bị Lệ Chi bất động thanh sắc bước lên một bước ngăn lại.
Lệ Chi lớn tuổi hơn LụcLuân, vóc dáng đã trưởng thành, khi đứng so với Lục Luân cao hơn gần nửa cáiđầu, nàng đứng ngăn ở phía trước, rất có vài phần khí thế. Lục Luân tự xưng làthiếu niên anh hùng, cũng không tiện cùng một nha đầu động thủ, chỉ biết tỏ ratức giận bất bình.
“Đi, ta nghe nói trongđội diễn kịch có ca kỹ rất giỏi, chúng ta đi nhìn thử xem. Tứ muội muội hẹn gặplại.” Ngô Tương cười ôm cổ Lục Luân, hướng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồikéo cả hai huynh đệ Lục gia rời đi.
Quế Viên khó hiểu nhỏgiọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao người giúp Ngũ thiếu gia a?” Đây làmột cơ hội tốt, vừa vặn có thể hung hăng tiêu diệt uy phong của mẫu tử Hoàng dinương, khiến Tam phu nhân cao hứng, nhưng Lâm Cẩn Dung cứ như vậy nhẹ nhàngbuông tha.
“Hắn họ Lâm, ta cũng họLâm. Về sau loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa.” Lâm Cẩn Dung căn bản mặckệ Quế Viên ủy khuất tủi thân, chỉ xoay người đi về phía ngược lại. Kiếp trước,người mà nàng ghét nhất chính là Lục Luân ác khẩu hay trêu ghẹo này, nhưng giờkhắc này nàng bị hắn bắt nạt, nàng lại cảm thấy thực hạnh phúc — bởi vì hắn cònvui vẻ, mà không phải là thi thể lạnh như băng cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407601/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.