Tốn khoảng nửa canh giờ, Tạ Khâm vẽ xong phần của chàng, là hai bức tranh sơn thủy xanh biếc với phong cách đồng đều, chàng không thích phong cách vẽ nhẹ nhàng giàu hàm ý thế này, chỉ vì Thẩm Dao thích nên chàng mới vẽ.
Thẩm Dao nâng lấy khen tấm tắc, không chịu buông tay:
“Ta sẽ cắt hai mặt lụa này ra, sau đó làm thành mặt quạt, dùng ngà voi khảm lên…”
Còn chưa dứt lời, tranh đã bị Tạ Khâm cướp lấy, sau đó chàng bày ra trên bàn dài: “Nào, đến lượt nàng rồi.”
Chàng nhường chỗ để Thẩm Dao vẽ hai mặt còn lại.
Thẩm Dao cong khóe môi lên rất cao, đồng ý vô cùng thoải mái, lúc thật sự phải hạ bút thì vẫn rất do dự, nàng ngậm bút lông nhàn rỗi nhìn Tạ Khâm, đôi mắt đen to đẹp lúng liếng nhìn tới nhìn lui cơ thể đẹp đẽ đang ngồi trên ghế bành, không chịu hạ bút.
Tạ Khâm bị nàng nhìn đến mức trong lòng nóng hổi:
“Rốt cuộc nàng muốn thế nào?” Giọng điệu như cầu xin trong sự bất lực.
Thẩm Dao cắn bút lông sói, miệng thổi hơi, thổi cho cây bút lông sói chưa chấm mực kia vang tiếng vù vù, dáng vẻ nhẹ như mây khói, tính tình đó cực giống một thiếu niên đang huýt sáo trong núi rừng, Tạ Khâm nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp nàng vào năm đó ở Đàm Châu.
Một bộ vũ y trắng như tuyết, đầu đội mịch ly [1] màu trắng, gió núi gào thét, mịch ly tung bay, khiến nàng nổi bật như tiên nữ trong trẻo, thế nhưng trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/3376701/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.