Sương chiều trầm lắng, hành lang Cố Ngâm Đường yên tĩnh như không có người.
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng mông lung, lại làm như không có việc gì mà nhìn sang nơi khác.
Thẩm Dao nhìn về phía chân trời, bầu trời đã hoàn toàn tối đi, bóng đêm chậm rãi trải rộng, Tạ Khâm đứng cách nàng hai bước, chắp tay cùng nàng nhìn về phía trước.
Sự âm u mịt mờ này bao bọc lấy hai người, vừa khéo che đậy biểu cảm nhỏ bé.
Rõ ràng mấy tháng nay hai người vô cùng phóng túng, chỉ khi lớp màng ngăn cách đó bị lấy đi thì cần có thời gian thành thật với nhau, trở nên cẩn thận trong vô thức.
Tạ Khâm cũng bình tĩnh, việc chàng có thể làm là giao phó tất cả cho thời gian.
Thẩm Dao thì khác, bị lão thái thái đẩy một cái, nàng không mập mờ được nữa.
Đứng im một lúc, Tạ Khâm nhìn về phía Thẩm Dao, khả năng nhìn trong bóng tối của chàng rất tốt, dù trong ánh sáng mờ tối thế này, chàng vẫn có thể liếc thấy gò má Thẩm Dao có một màu ửng hồng không bình thường: “Nàng không thoải mái sao?”
“Không phải.” Thẩm Dao xoa má mình, gió lạnh thấu xương, cơ thể nàng lại vô cùng nóng: “Hôm nay ăn nhiều canh quá.”
Tạ Khâm đã hiểu.
Không thể không bội phục lão thái thái.
“Vậy…”
“Chúng ta đến thư phòng đi.”
Tạ Khâm kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt Thẩm Dao như sương mai, hàm chứa một lớp óng ánh.
Chàng vốn muốn nói chàng sẽ về thư phòng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/3373544/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.