Sau khi Tạ Khâm rời khỏi, Thẩm Dao mới nhận ra sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, khi Bích Vân bưng chén nước thuốc kia đi về phía nàng, nàng đã cảm thấy sợ hãi, nàng không biết khi thuốc đến bên miệng thì có can đảm uống hết hay không, sau khi Tạ Khâm làm chén vỡ, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, giống như có người thay nàng đưa ra quyết định khi lựa chọn khó khăn ở ngay trước mặt.
Đứa trẻ được giữ lại rồi, lẽ nào thật sự phải tiếp tục cùng Tạ Khâm sao?
Nói một cách công bằng, trước đó nàng chưa từng có tính toán thế này, cho nên sống ở Tạ gia như không tim không phổi, ví dụ như sau khi từ hành cung trở về giúp đỡ nhị phu nhân quản lý gia đình, phần lớn thời gian nàng đều ngồi trong phòng nghị sự cắn hạt dưa và uống trà, ở bên ngoài dựa vào Tạ Khâm là Thủ phụ, làm việc có chút điên cuồng ngang ngược, cũng lười việc cho nhận ân tình.
Nói trắng ra là, mọi việc đều tùy hứng.
Vậy sau này thì sao?
Nếu như phải sống lâu dài với Tạ Khâm thì chẳng phải là phải thu lại bớt tính tình à?
Hoặc là mang theo đứa trẻ rời đi? Tạ Khâm không bắt nàng lại mới lạ.
Thẩm Dao lại liếc nhìn bụng, sau đó nhìn lên trời than thở, Tạ Khâm chuyện gì cũng nghe theo nàng, chưa chắc không phải vì con, xem ra nàng cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Thẩm Dao cam chịu số phận đi đến nằm trên giường La Hán.
Chốc lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/3373529/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.