Thư phòng nằm ở phòng phụ phía Tây, Thẩm Dao đi đến chỗ bàn sách bình thường nàng luyện chữ, cầm một xấp bản nháp ra, chọn tới chọn lui cũng không tìm được tờ nào hài lòng. Có lẽ là Tạ Khâm chờ không nổi, lần này chàng cũng đi vòng qua kệ để đồ rồi bước vào.
Thư phòng cũng không nhỏ, phía trước là kệ đồ, phía sau là mấy hàng giá sách, bên trong đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, dưới cửa sổ còn xếp một chiếc ghế nằm, mùa hè mệt thì có thể nằm ở đó nghỉ ngơi một lúc.
Tranh chữ và bảng chữ mẫu treo xung quanh rũ xuống, cả phòng đầy mùi mực.
Thẩm Dao bĩu môi đặt xấp giấy tuyên lên bàn: “Đây, đều ở đây hết.”
Tạ Khâm liếc nhìn về hướng nàng chỉ, tay cầm một chồng giấy tuyên, tỉ mỉ xem từng tờ một.
Thẩm Dao thấy chàng nghiêm túc như vậy, sự không tình nguyện trong lòng bị chột dạ và áy náy thay thế, thời gian một chén trà trôi qua, cuối cùng Tạ Khâm cũng xem hết, sau đó chỉ vào chiếc ghế bành:
“Nàng ngồi đi.”
Thẩm Dao nghe theo lời, đi vòng đến ghế bành ngồi xuống, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của chàng nghiêng tới, không khí xung quanh bỗng trở nên loãng đi, Thẩm Dao không tự chủ được mà hơi căng thẳng, thắt lưng thẳng băng không dám động đậy.
Tạ Khâm hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ vào giấy tuyên nói một cách chân thành:
“Thoạt nhìn thì trông nét chữ xinh đẹp, nhưng nghiên cứu kỹ thì nét phẩy nét mác dùng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/3373513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.