Thẩm Dao đã chuẩn bị sẵn sàng cất tiếng, giọng nói vừa thốt ra, cực kỳ xấu hổ, âm sắc có chút không kịp thu lại lập tức giống như vịt kêu. 
Quá khó nghe rồi. 
Nàng cuống quýt ngậm miệng, khóe mắt liếc nhìn về phía Tạ Khâm, hắn vẫn giữ nguyên tư thế bất động ban đầu, không cười nhạo nàng. 
Hắn ung dung như thế, nàng có gì phải ngượng ngùng. 
Thẩm Dao bình tĩnh lại, nhớ lại những hình ảnh vàng thau lẫn lộn kia trong đầu. 
Chầm chậm, thử phát ra âm thanh, "A...... ưm......" Âm cuối kéo thật dài, cố gắng hết sức uốn éo kiểu cách. 
Chỉ là phân biệt thật kỹ, giọng nói vẫn khô không khốc, giống như con chim vùng vẫy sắp chết, Thẩm Dao đang nghĩ như vậy có thể lừa dối trót lọt hay không, thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh vang lên, 
"Không giống lắm." 
Thẩm Dao nghen một ngụm khí lạnh, lật người ngồi dậy, sao hắn lại biết không giống, tiếng nàng từng nghe không phải đều như vậy sao? 
"Như thế nào mới giống?" Dứt lời liền có chút hối hận, ngữ khí có chút lộ ra nàng đang cáu kỉnh. 
Ánh mắt Tạ Khâm đen như mực, không có nửa phần khác lạ. 
Hắn nghe ra tiểu cô nương đang bực mình. 
Thẩm Dao nhất thời xấu hổ, dù sao là chuyện nàng gây ra, còn liên lụy Tạ Khâm, vội vàng giải thích một cách yếu ớt, 
"Ý của tôi là tôi không giỏi lắm, hoặc là ngài có thể giúp tôi?" 
Dù sao là Thủ phụ đương triều, tuổi tác cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/2768321/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.