Chương trước
Chương sau
“Cậu có choáng không?”Vấn đề này đưa tới một loạt ngơ ngác, khiến cho bốn phía đang e ngại kia trở nên yên tĩnh lại.
Mục Vũ nhìn Khúc Kiều, chậm chạp không trả lời.
Khúc Kiều thấy hắn như vậy, nàng tiến lên vài bước, giơ tay đỡ lấy hông hắn.
Mục Vũ không nói gì, chỉ cười một tiếng. Lúc nụ cười đó bật ra là lúc cơthể hắn nghiêng sang một bên, mệt mỏi ngả vào Khúc Kiều. Tuy Khúc Kiềuđã có sự chuẩn bị nhưng bị sức nặng của hắn đè xuống vẫn khiến cho nànglảo đảo mấy bước. Nàng vừa ổn định cơ thể liền nghe thấy Mục Vũ thầm thì bên tai nàng bảo: “Đúng là … có hơi choáng …”
Khúc Kiều nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài. Cơ thể của hắn rất suy nhược, không nói tới chuyệntrong sơn cốc kia, một mình bôn ba hai ngày một đêm đã là chuyện hắnphải hao tổn rất nhiều sức lực rồi. Huống hồ, yêu vật mới vừa rồi kia rõ ràng đã theo hắn suốt cả dọc đường nhưng hắn lại không nhận ra được.Nàng biết hắn đã sớm kiệt sức, chẳng qua là cố gắng chịu đựng thôi.
“Cực khổ rồi.” Nàng vỗ vỗ vai hắn, bảo: “Mau ngủ đi.”
Mục Vũ không đáp lại, vẫn cứ mỉm cười, mặc cho ý thức của mình dần dần lắng xuống.
Khúc Kiều nhìn hắn ngủ mê man, ngẩng đầu lên nói với những người xung quanh: “Cái đó… phiền mọi người, giúp ta đưa cậu ấy tới chỗ có thể ngủ đượckhông …”
Một đám đệ tử vốn còn đang kinh ngạc, nghe thấy lời này của nàng mới sực tỉnh lại, vội vội vã vã di chuyển hỗ trợ.

Mục Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu. Trên người cực kỳ ấm áp, đầu tiêncũng coi như thoải mái, sau thì nóng dần lên. Cho đến khi mồ hôi chảy ra thì đã rất khó chịu. Hắn nhíu mi tỉnh lại, chỉ thấy trên người mìnhđang đắp vài cái thảm, tầng tầng lớp lớp, đè nặng lấy bản thân. Hắn đang định đứng dậy, chợt trộm nghe thấy tiếng thì thầm, là nói về hắn.
“ … Kim Nhụy hồi sinh tứ chi cho cậu ấy, nay đã hợp nhất tâm mạch với cậu ấy, chữa khỏi vết thương của cậu ấy. Nhưng cơ thể cậu ấy quá suy nhược, còn phải tĩnh dưỡng thật lâu mới khỏe lại được.” Giọng nói của KhúcKiều mềm nhẹ, cất lời như thế.
“Thì ra là như vậy.” Thanh Thươngkhiêm tốn lễ độ đáp lại, “Khó trách A Vũ lại nói là “ơn đó khác nào táitạo”. Cô nương từ bi thật khiến cho ta phải xấu hổ.”
Khúc Kiều mỉm cười bảo: “Không có gì.”
Thanh Thương cười đáp lại, cụp mắt xuống nói rằng: “Lúc trước là chúng tahiểu lầm cô nương, nay không dám xin cô nương tha thứ, nguyện tùy cônương xử trí.”
“Không cần đâu.” Khúc Kiều đáp, “Lời bồi tội, A Vũ đều đã nói hết rồi.”
Thanh Thương áy náy không chịu nổi, đang định nói nữa, chợt có tiếng một đệtử chào hỏi bên ngoài trướng rồi nhỏ giọng bẩm: “Thanh Thương sư tỷ, hai vị sư huynh Mạnh Giác và Lưu Chủy đã tới.”
Thanh Thương nghe vậy đành phải thi lễ với Khúc Kiều, áy náy cất lời: “Cô nương đợi một chút, ta đi một lát sẽ quay lại.”
“Không sao đâu. Cô cứ đi đi.” Khúc Kiều dứt lời liền phất phất tay với ThanhThương, dõi mắt nhìn theo nàng ấy bước ra khỏi trướng.
ThanhThương vừa đi, Khúc Kiều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng giãn gângiãn cốt, nhẹ nhàng dịch về phía Mục Vũ, kiểm tra xem.
Mục Vũ thấy nàng tới, đầu lập tức chúi vào trong chăn, hai mắt nhắm nghiền.
Khúc Kiều phát hiện ra động tĩnh, mở miệng hỏi: “Cậu tỉnh rồi?”
Mục Vũ không đáp lại, cứ thế dùng chăn che, mím môi cười.
“Lại giả vờ ngủ?” Khúc Kiều bất đắc dĩ, “Lần này là sợ ai đó khiền mình khó xử sao?”
Mục Vũ trở mình, xoay lưng về phía nàng.
Khúc Kiều thấy thế, không khách khí đẩy tay hắn bảo: “Ta cũng thấy cậu đãtỉnh rồi! Mau dậy đi, sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội đều đang chờ gặpcậu đấy!”
Mục Vũ vẫn cứ ôm chặt lấy thảm, không chịu đáp lại.
Khúc Kiều cực kỳ bất đắc dĩ, không biết sao hắn lại ra vẻ ngang ngạnh thếnày, “Này, cậu không đứng dậy cũng được thôi, ta đi gọi sư tỷ của cậutới.” Nàng dứt lời, đang định cử động chợt bị Mục Vũ nắm lấy cổ tay.
“Đừng, để cho ta ngủ tiếp một lát thôi.” Mục Vũ mở miệng, trong giọng nói đều là vẻ dịu dàng cầu khẩn.
Lòng bàn tay của hắn rất ấm khiến cho Khúc Kiều cảm thấy an tâm. Nàng khôngtranh cãi nhiều với hắn làm gì, gật đầu bảo: “Được, vậy cậu ngủ đi.”
Mục Vũ mỉm cười, rụt tay vào trong chăn, nhắm mắt ngủ tiếp. Khúc Kiều không nói chuyện với hắn nữa, ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn ngủ. Mục Vũ bị tầng tầng lớp lớp thảm bưng bít khiến toàn thân nóng rực, vốn đã không buồnngủ huống hồ là tình cảnh này, càng khiến cho người ta xấu hổ. Hắn thởdài, xoay người nằm ngửa ra, gạt thảm xuống một chút, giơ tay lên gốiđầu.
Khúc Kiều thấy vậy, ân cần hỏi: “Sao vậy?”
“Nóng.” Mục Vũ đáp.
Khúc Kiều nghe hắn oán tránh vậy, chân mày nhíu lại bảo: “Ta sợ cậu lạnh, nhường hết thảm cho cậu, cậu lại chê nóng …”
Mục Vũ nghe thấy, bật cười rộ lên. Hắn nghiêng người vén thảm lên, thoảimái nhường ra nửa giường, nói với Khúc Kiều: “Nóng thật mà, không tin cô nằm vào thử xem.”
Khúc Kiều liếc nhìn nửa bên giường kia, lại liếc nhìn nụ cười của Mục Vũ, có một từ lập tức hiện ra trong đầu: có bẫy.
Ai sẽ làm theo chứ!
Khúc Kiều quyết định không để ý tới hắn nữa, đang định quay đầu đi chợt thấy bên dưới thảm, cánh tay và bả vai hắn tạo thành một vòng cung đẹp mắt,như ngô đồng xòe ra. Bạch sam mỏng manh khắc họa cơ thể cậu, đúng nhưmột cây bạch dương cao thẳng tràn trề nhựa sống … cực kỷ phóng khoáng,không có chút phòng bị nào.
Xem ra cũng không có nguy hiểm gì lắm, dường như còn rất ấm áp …
Khúc Kiều đấu tranh một phen, cuối cùng kiên định với tâm niệm. Nàng cúi người xuống, giơ tay ra xốc hết thảm lên.
Mục Vũ bật cười, bật người dậy than: “Làm gì vậy? Lạnh quá.”
“Không phải cậu nóng sao? Như vậy là được rồi.” Khúc Kiều vừa nói vừa ôm tất cả thảm vào lòng, không thèm quan tâm tới hắn.
Mục Vũ duỗi tay kéo thảm lại, cười bảo: “Đừng mà, như vậy ta biết ngủ thế nào đây?”
“Vừa đúng lúc, dậy luôn đi.” Khúc Kiều dứt lời, ôm thảm đứng lên.
Tay Mục Vũ còn nắm mép thảm, liền đứng lên theo nàng.
Khúc Kiều thấy thế, lùi xuống mấy bước. Mục Vũ mỉm cười, đi lên mấy bước.Khúc Kiều cau mày, lại lùi thêm mấy bước. Mục Vũ cứ bám đuổi theo nhưcũ, chỉ là vẫn không buông tay. Khúc Kiều giằng co với hắn một lát,gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Nàng dúi hết thảm vào lòng hắn, làu bàu:“Mặc kệ cậu.”
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng lui xuống, đi ra khỏitrướng. Vừa bước ra ngoài nàng cười rộ lên. Vui vẻ hóa thành ấm áp, ấmáp lan khắp cả người khiến cho nàng cực kỳ dễ chịu. Nàng mím môi cười,đi về phía lửa trại. Không phải vì sưởi ấm mà vì lửa kia đang dùng đểnấu cháo.
Nghĩ hắn chắc hẳn cũng đói bụng, đã làm người tốt thôi thì làm tới triệt để, múc cho hắn bát cháo vậy.
Khúc Kiều nghĩ tới đây bèn mở vung cháo ra. Hơi nóng ập vào mặt khiến chonàng hơi híp mi mắt lại. Nàng dụi mắt, nhìn vào trong nồi cháo, đangđịnh tìm bát tới múc chợt nghe có tiếng người tới gần. Nàng quay đầu lại chỉ thấy người đệ tử Hỏa Thần giáo tên Thư Hoàng kia đang đứng ngay sau lưng, dùng gương mặt lúng túng do dự nhìn nàng. Thấy nàng quay đầu lại, Thư Hoàng giật mình lùi lại mấy bước, quay đầu nhìn sang hướng khác.Khúc Kiều nhìn theo, chỉ thấy mấy người đệ tử khác đang túm tụm lại ởđó, ra dấu tay với Thư Hoàng. Phát hiện ra ánh mắt Khúc Kiều, cả đámgiật mình, ngừng hết động tác, tản đi hết sạch. Mặt Thư Hoàng trông cựckỳ khổ não, cực kỳ không tình nguyện quay đầu lại, nhìn về phía KhúcKiều.
“Có chuyện gì?” Chuyện lúc trước khiến cho Khúc Kiều bận tâm. Nàng mang theo vẻ phòng bị, hỏi một tiếng.
Thư Hoàng cúi thấp đầu, do dự hồi lâu mới chậm chạp thưa: “Ta … ta lỗ mãngnói bậy khiến cho sư tỷ hiểu lầm cô nương … ặc … chỉ là …”
“À, cậu tới nói xin lỗi với ta chứ gì?” Khúc Kiều hiểu ý, hỏi.
Thư Hoàng ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng, gật đầu không ngừng.
Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Tay không mà tới?”
Thư Hoàng lại ngẩn ra. Cậu ta liếc nhìn nồi cháo bên cạnh Khúc Kiều, chợtnghĩ ra điều gì bèn cởi bỏ túi vải bên hông xuống, lấy ra một bọc giấydầu, đưa cho Khúc Kiều: “Cái này … coi như là quà nhận lỗi.”
Khúc Kiều nhìn bọc giấy dầu kia, vẫn không nhận lấy.
Thư Hoàng thấy thế, mở bọc giấy ra, lộ ra thứ gì đó bên trong.
Bên trong là mấy khối gì đó đen xì lấp lánh, Khúc Kiều chưa từng thấy qua, nhất thời trở nên ngơ ngác.
“Kẹo mạch nha.” Thư Hoàng thấy nàng vậy bèn giải thích, “Ăn ngon lắm.”
Nghe được hai chữ “ăn ngon”, con ngươi Khúc Kiều sáng lên. Nàng nói tiếngcám ơn, đang định giơ tay nhận kẹo cho nên không kịp đề phòng có ngườiđi trước nàng một bước, lấy luôn kẹo đi.
Thư Hoàng cũng sợ hếthồn, quay đầu nhìn sang, cuống quýt nói: “Mục Vũ sư huynh! Ặc … đệ không có thế nào với Khúc cô nương đâu, đệ chỉ là đưa cho cô nương ấy kẹomạch nha ăn thôi …”
Mục Vũ đã đổi y phục, vốn định ra ngoài tìmKhúc Kiều lại nhìn thấy một đám đồng môn túm tụm ở đó. Vừa vặn thấy cảnh Thư Hoàng tặng kẹo liền giơ tay ngăn cản. Thấy Thư Hoàng kinh hoảng như vậy, hắn đang định trấn an chợt thấy Khúc Kiều vòng tới đây, giơ taymuốn đoạt kẹo đi.
Mục Vũ thở dài, giơ cánh tay đang rảnh lên cao,vẫn không để cho nàng. Khúc Kiều cố nhón chân, nhưng vẫn không đủ với,nàng không khỏi cả giận, mắng: “Của người ta cho ta!”,,(Ծ‸Ծ),,
“Cô không thể ăn.” Mục Vũ giơ tay tách nàng ra, đáp lại.
Thư Hoàng nghe hắn nói vậy, tủi thân giải thích: “Không có độc …”
Mục Vũ thở dài, lên tiếng: “Ta biết không có độc, chỉ có điều nàng ấy không thể ăn.”
“Ta sẽ chỉ ăn một chút xíu.” Khúc Kiều vội la lên.
“Không được.” Mục Vũ quả quyết cự tuyệt.
“Vậy liếm một cái là được chứ gì?” Khúc Kiều cò kè mặc cả.
“Thèm vậy sao?” Mục Vũ hỏi.
Từ này khiến cho Khúc Kiều bất mãn. Nàng không thèm lý luận với hắn nữa,tập trung vào việc giành lại. Mục Vũ biết không thể tiếp tục dây dưa với nàng, hắn cau mày ngẫm nghĩ. Ngay sau đó, hắn tung người lùi lại, nhânlúc Khúc Kiều nhào lên lộ ra khe hở là lập tức nhét hết mấy miếng kẹomạch nha kia vào trong miệng.
Khúc Kiều sửng sốt, động tác cứng đờ.
Mục Vũ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng và khiêu khích, còn cố ý cắn kẹo đường nghe thật giòn tan.
Khinh người quá đáng!!!
Khúc Kiều bi phẫn trừng hắn, trong lòng gợn sóng.
Có đúng thật là nàng không làm gì được hắn hửm?!
Vừa suy nghĩ, nàng vừa quàng tay qua kéo cổ hắn xuống, không nói lời nào hôn lên bờ môi hắn.
Lần này đổi thành Mục Vũ cứng đờ. Mọi thứ đột nhiên diễn ra như thế khiếnhắn không kịp ứng phó. Trong lòng kinh hãi và hỗn loạn khuấy động trigiác. Hắn chỉ bắt đầu có ý thức được khi đầu lưỡi của nàng nhẹ nhànglướt qua răng môi hắn sau đó lại sớm rời đi, huyết khí toàn thân hắn sôi trào, xông lên tới đầu, hun đỏ gò má hắn.
Khúc Kiều lùi ra mộtchút, liếm liếm môi mình, ngước mắt nhìn hắn. Thấy hắn đỏ mặt, nàngkhông khỏi đắc ý, nhướng mày cười khen: “Ăn được lắm.”
Câu đánhgiá này khiến cho Mục Vũ ngượng ngùng vô cùng. Hắn không dám nhìn thẳngvào mắt nàng, chỉ đành hốt hoảng dời tầm mắt đi. Dời đi thế này vừa đúng lúc nhìn thấy Thư Hoàng đứng bên cạnh.
Thư Hoàng cả kinh, luống cuống giơ tay che mắt lại, vội la lên: “Không, không nhìn thấy!”
Lòng Mục Vũ muốn giải thích nhưng trời cũng không biết nên giải thích cáigì, hắn đương lúng túng, chợt thấy cách đó không xa có người đi tới. Hắn nhận ra người đó, vội thu liễm tâm tư. Hắn tiến lên đón trước, thuậntiện che Khúc Kiều ở sau lưng.
Khúc Kiều thoáng ngạc nhiên, ló đầu ra từ sau lưng hắn. Chỉ thấy người kia thong thả bước tới, là một chàng trai chừng hai lăm, hai sáu tuổi. Chàng trai kia mắt sáng mi thanh,thật là tuấn tú trẻ đẹp. Tóc dài như mực, buộc lại bằng một dải lụaxanh. Y sam màu nước, ống tay áo vạt áo phất phơ. Khi tới gần, cả Mục Vũ lẫn Thư Hoàng đều nhất tề hành lễ, chào: “Mạnh Giác sư huynh.”
Mạnh Giác rủ mi mắt cười một tiếng, giọng nghe thật nho nhã êm tai: “A Vũ, Thư Hoàng … còn vị này, hẳn là Khúc cô nương?”
Khúc Kiều chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm thán:
Công tử văn nhã kìa …
~
Tác giả: chào mọi người, mình đã trở lại ~

Đúng vậy, độc giả quen thuộc với mình hẳn đã biết mình muốn ăn kẹo mạch nha … *mắt nhìn xa xăm*…
Kẹo mạch nha nhân lạc ăn ngon lắm nhé … a…
[Na Chích: ngươi đủ rồi …]
Dĩ nhiên, căn cứ vào cách làm kẹo mạch nha, tính dai của nó là không thểbàn cãi, khi cắn nhất định sẽ không phát ra tiếng động giòn tan gì cả.NHƯNG dù sao khung cảnh trong truyện cũng là nơi trời băng đất tuyết ~cho nên đường cũng sẽ phải cứng lại …
[Mục Vũ: …]
[Khúc Kiều: …]
Khụ, căn cứ vào việc vẫn còn rất nhiều độc giả không thể cảm thông cho hànhđộng “trừ ma vệ đạo” ở chương trước của Hỏa Thần giáo, đồng thời còn bày tỏ cảm giác cực kỳ không hài lòng. Cũng căn cứ vào việc có độc giả khen ví dụ vô cùng cẩu huyết kia của mình mặc dù có lý đấy nhưng quá đùa cợt phá hỏng không khí truyện. Mình quyết định! Thêm một lần nữa! Lần này!Nhất định! Sẽ là! Phiên bản sát thủ!
Hị hị hị!!!
Đầu tiên, xin giới thiệu như sau:
Hỏa Thần giáo trong vai “chí sĩ kháng Nhật”.
Cức Thiên Phủ trong vai “giặc Nhật”.
Vì vậy, chuyện xưa chính là thế này:
Có một lần, đội phó một phân đội nhỏ của bên chí sĩ kháng Nhật trúng phảivũ khí vi sinh vật của quân Nhật. Trên đường đi phân đội gặp được mộtthiếu nữ, thiếu nữ chủ động nói cho biết rằng ở một sơn cốc nọ có thuốcgiải chuyên trị. Một nhóm người đi trước, không may gặp phải một đám thổ phỉ mai phục, chết hơn phân nửa. Thành viên trong phân đội nghi ngờ đây là bẫy, cho nên chất vấn cô gái kia. Lúc này, đội trưởng phân đội cũngtrở về, sau khi nghe chuyện hết sức phẫn nộ, trong lúc đối chất mọingười còn phát hiện ra, cô gái này có gốc gác là người! Nhật! Bản! … Vìvậy đội trưởng không khỏi nhớ lại vụ thảm sát Nam Kinh nhớ lại tội áccủa 731 binh lính Nhật, … Lòng tức giận, căm ghét cái ác nảy sinh, lúcấy đinh ninh cho rằng thiếu nữ kia là gián điệp, cầm súng bắn nàng!Không ngờ, thiếu nữ kia lại mặc áo chống đạn! Tức chết đi mất … Lúc nàytiểu đội trưởng trong phân đội từng được thiếu nữ cứu mạng quyết định tự mình tới sơn cốc cầm thuốc đặc trị về để chứng minh thiếu nữ không hềlừa gạt mọi người. Đội trưởng phân đội đồng ý với yêu cầu của tiểu độitrưởng, nhưng có một điều kiện là thiếu nữ phải bị nhốt. Cuối cùng tiểuđội trưởng thành công mang thuốc đặc trị về, không ngờ lại bị thổ phỉtheo dõi. Thiếu nữ Nhật Bản bị nhốt thấy thế, nhanh nhẹn xuất một chiêuNgự Kiếm Phi Thiên Lưu Thiên Tường Long, không chỉ đánh lùi thổ phỉ màcòn phá hỏng nhà tù… Bấy giờ mọi người mới hiểu được năng lực mạnh mẽcủa nàng đồng thời cũng ý thức được sự trong sạch và lòng từ bi củanàng.
Okay!
Chuyện chính là như vậy!
Giờ!
Mình xem ai!
Còn dám nói!
Tiểu phân đội Hỏa Thần nhà mình là đáng ghê tởm!
Nếu như còn cảm thấy ghê tởm, xin search xem đại thảm sát Nam Kinh để biết thêm chi tiết …
[Cức Thiên Phủ: …]
[Hỏa Thần giáo: …]
Cuối cùng ~~~
Xì poi chương sau: bội tình bạc nghĩa là không đúng.
Hoan nghênh mọi người tới xem.
~
Lion: chương này đúng là ngọt như đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.