Khúc Kiều nhìn mọi người, trong lòng hơi hoảng. Nàng nhớ ra chuyệngì, áy náy cất lời: “A, đúng rồi, ta quên nói cho mọi người biết, trongsơn cốc kia có rất nhiều yêu vật chiếm cứ.”Những lời này của nàng nghe thật nhẹ nhàng khiến cho mọi người không khỏi ồn ào.
Thư Hoàng cắn răng, giận dữ chất vấn: “Đây là cô thừa nhận sao?!”
“Thừa nhận cái gì?” Khúc Kiều không hiểu.
Thư Hoàng đã sớm mất sạch kiên nhẫn nói chuyện, cậu ta cầm binh khí lên,tấn công Khúc Kiều. Khúc Kiều kinh hãi, vội vã né sang một bên. ThưHoàng thấy đòn của mình thất thủ đang định tiếp tục tấn công lại bị aiđó giữ chặt cổ tay. Cậu ta giận dữ không kìm được, quay đầu ra sau nhìn kẻ cản trở mình, là Mục Vũ.
“Thư Hoàng, chuyện còn chưa rõ, chớ nóng nảy.” Mục Vũ nói, “Sợ là có gì đó hiểu lầm …”
“Có thể có hiểu lầm gì được, chính mồm ả ta cũng thừa nhận đấy thôi! Trongsơn cốc có yêu vật, thế mà không phải là gài bẫy sao?” Thư Hoàng cực kỳphẫn nộ.
Mục Vũ không đáp lời, ngước mắt nhìn về phía Khúc Kiều.
Khúc Kiều biết hắn đang đợi nàng giải thích, nàng thở dài nói: “Ta khôngbiết gài bẫy gì cả. “Vân chi cam lộ” đúng thực có thể giải ma độc chonên ta mới nói cho các vị biết để đi tìm. Nhưng vật này không chỉ có ích với con người mà với yêu tộc cũng có tác dụng bồi bổ cơ thể. Mỗi khitới đợt cam lộ được chiết ra, mùi thơm đó sẽ hấp dẫn yêu quái tới. Giờlà mùa đông, lượng cam lộ chiết ra càng ít hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hen-voi-quan/19971/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.