Trong lúc hôn mê, Khúc Kiều chỉ cảm thấy mình như đang nằm trên mây, trôi đi bồng bềnh. Mơ hồ, chuyện cũ chợt hiện lên…Thân là yêu tinh, nàng không cần ngủ, đương nhiên cũng chưa từng nằm mơ, càng không biết bản thân có đang nằm mơ không …
Không biết là bao lâu trước kia, lôi dẫn Thiên hỏa, thiêu cháy toàn bộ ngọnnúi. Trùng thú chim tước còn có cơ hội chạy trốn, nhưng cỏ cây lại không có năng lực đó. Nàng đứng bên dưới bản thể, nhìn tất cả nhánh cây cànhlá đều bị ngọn lửa bén lên đỏ rực, sáng rực chói mắt. Lúc đó nàng vừamới tu thành hình người, chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, nàng không biết cóthể làm gì, thậm chí còn không biết rơi lệ. Nàng cứ thế ngơ ngác nhìn,chờ đợi kết cục cuối cùng.
Ngọn lửa mang theo đau đớn khiến chonàng dần dần không thể nào đứng yên. Lúc nàng đương cuộn người ngồi rạp xuống có người đi tới phía sau nàng. Bóng dáng cao to in xuống dưới dẫn tới cảm giác quỷ dị mà lạnh lùng. Nàng quay đầu nhìn, lại bị ánh lửarực rỡ làm lóa mắt, không thể thấy rõ dung mạo người nọ.
“Ngay cảchút lửa này cũng không đối phó nổi sao?” Đây là câu nói đầu tiên ngườinọ nói với nàng, mang theo ý cười khó nén, người nọ giơ tay khẽ phất một cái, thoáng chốc khắp núi lửa tắt khói tan, chỉ để lại một không giantĩnh lặng.
“Hôm nay bổn tọa thấy vui, cái mạng này, bổn tọa thưởng cho ngươi.” Người nọ nói xong, xoay người đi luôn.
Nàng sực tỉnh lại, vội vàng đứng dậy kêu lên với y: “Đa tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hen-voi-quan/19966/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.