Lại nói tới Mục Vũ, hắn rời đi đương nhiên là để đuổi theo Lạc KiềnHoài. Giờ các đệ tử Hỏa Thần tổn thương nguyên khí nặng nề, dẫu sao vẫnchỉ là ăn nhờ ở đậu, huống hồ Khúc Kiều còn phải dựa vào nước suối tiêncủa Vĩnh Thánh Thiên tông mới có thể kéo dài được tính mạng. Lời cảm tạvà lời tạ lỗi, sớm đã nói không dưới ngàn lần, vậy mà cách Lạc Kiền Hoài đáp lại vẫn giống nhau như đúc, lạnh nhạt tới cực điểm. Hắn rất sợ LạcKiền Hoài chán ghét, không dám quấy rầy quá mức, chỉ đi theo một đoạnđường rồi dừng bước cáo lui.Mục Vũ dõi mắt nhìn theo Lạc KiềnHoài đi xa, lúc này mới xoay người trở về. Hắn đờ đẫn cất bước, chỉ cảmthấy đầu óc rối loạn, ngay cả một chút sức lực để suy nghĩ cũng khôngcó.
Lời nói vừa rồi của Lạc Kiền Hoài vẫn còn văng vẳng bên tai.Kéo dài hơi tàn, chuyện vô dụng, lừa mình dối người … còn cả, cành hoabị cắt nữa.
Mục Vũ không tự chủ dừng bước chân, kinh ngạc nhớ tớicâu này. Phải mất rất lâu hắn mới thôi không nghĩ tới nữa. Hắn thở dài,cố gắng để cho mình trông thật thoải mái rồi bước nhanh về chỗ con suối.
Đến khi tới nơi, hắn không thể kìm nén sự kinh ngạc. Đỉnh Tuyết Khuyết nằm ở phía bắc của Lục Hư Thánh sơn, cao chót vót, vẳng vẻ, vốn chẳng có mấyngười tới nhưng giờ phút này, lại có một nhóm người vây quanh bờ suối.Trông trang phục một màu thuần trắng của họ thì hẳn là đệ tử Vĩnh ThánhThiên tông. Mục Vũ thoáng nghi hoặc, đang định tiến lên chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hen-voi-quan/1989325/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.