Kỳ nghỉ của Triệu Khải Bình còn chưa thấy đâu, khi đoạn tình cảm trước vừa kết thúc và đoạn tình cảm tiếp theo vẫn chưa bắt đầu, cậu ngạc nhiên phát hiện ra vậy mà mình vẫn chưa thể nạp đủ năng lượng. Phòng khám hôm nay cuối cùng cũng tan làm, làm việc liên tục từ sáng đến trưa không ngừng nghỉ, bận rộn đến mức không kịp uống một ngụm nước. Sau khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi phòng khám, Triệu Khải Bình dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt một lúc.
Bản chất của cậu không phải là người u buồn, nhưng việc chia tay với Khúc Tiêu Tiêu thật sự đã khiến cậu cảm thấy đau khổ. Thế giới của cậu cũng vì chuyện kết thúc mối quan hệ này mà trở nên biến động khác thường, ngay cả cậu cũng rơi vào tình trạng tê liệt, đau nhói từng cơn, khó có thể tùy tiện phục hồi lại như cũ.
Cũng may cậu đã đủ trưởng thành để thuyết phục bản thân nên quên đi nỗi buồn này, đủ chín chắn để phân tích một cách lý trí rằng nỗi đau này bắt nguồn từ tác động của việc kéo ký ức ra khỏi cơ thể.
Cậu tự tin bản thân có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, sẽ không vì mối quan hệ thân mật rơi vào đả kích mà lộ ra vẻ hối hận.
Đứng dưới góc nhìn của một bác sĩ, Triệu Khải Bình cho rằng những nỗi đau không thể khiến con người thương gân động cốt đều không phải là nỗi đau thật sự.
Cốc cốc cốc. Có người gõ cửa.
“Xong chưa?” Đại Lâm nghiêng nửa người ra từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-trong-suot/219089/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.