Bên cạnh dượng vẫn cần phải có người, đêm đó Triệu Khải Bình ở lại bệnh viện canh giữ. Cậu bảo Đàm Tông Minh tìm khách sạn ở nhưng Đàm Tông Minh nhất quyết muốn đợi cậu trên xe.
Phòng chăm sóc đặc biệt vẫn chưa cho phép vào thăm, chỉ có thể nhìn từ xa qua tấm kính. Triệu Khải Bình nhìn số liệu trên màn hình, các chỉ số đều bình thường, trong lòng cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Triệu siết chặt tay con trai, đau lòng nói: “Con nhìn tay con này, lạnh như băng rồi.”
Triệu Khải Bình mỉm cười, vuốt mấy sợi tóc hơi rối trên đầu mẹ, nhẹ nhàng nói: “Đợi lát nữa là ấm lại thôi.” Cậu nhìn quanh một lượt, khó hiểu: “Ba và cô đâu rồi ạ?”
“Sự việc lần này là một đả kích rất lớn đối với cô con, mẹ thấy sắc mặt của cô con không ổn lắm, vừa sờ trán mới biết quả nhiên cô bắt đầu phát sốt rồi, cho nên vội vàng để cô ấy đi truyền nước, phòng truyền dịch ở đại sảnh. Ba con.” Mẹ Triệu chỉ về phía trước: “Kia, trở lại rồi.”
Cha Triệu đi từ phía cầu thang đến, dáng vẻ mệt mỏi. Triệu Khải Bình thấy trên chiếc áo khoác màu xám đen vắt trên cánh tay ông dính một ít tàn thuốc, nhận ra cha cậu vừa lẻn ra ngoài để hút thuốc.
Mẹ Triệu ngửi thấy mùi khói thuốc cũng không tức giận như mọi khi, chỉ nói với chồng: “Ông mau mặc áo khoác vào đi, trời lạnh lắm.”
Cha Triệu mặc áo khoác vào, ánh mắt nhìn qua cửa sổ thủy tinh: “Vẫn chưa tỉnh à. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-trong-suot/1136064/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.