Sau khi trận tuyết cuối cùng tan, những đóa hoa mai hé nở một cách vô tư. Từ Hàng bước vào phòng làm việc của Triệu Khải Bình, trên tay cầm tách trà tử sa nhìn ra ngoài cửa sổ cảm khái: “Trời hôm nay thật là xanh, chắc phải có ít nhất bốn tầng xếp chồng lên nhau ấy nhỉ?”
Từ Hàng đã đưa gia đình đến Bali nghỉ lễ, đến bây giờ vẫn chưa sửa ảnh xong. Hiện tại trưởng khoa Từ hoàn toàn trầm mê vào công việc chỉnh sửa ảnh, ngay cả những chuyện chính sự như việc xin ngân sách, gửi luận văn cũng phải xếp ở phía sau.
Triệu Khải Bình không được nhàn nhã như đồng chí đã sớm được bầu vào chức vị cao cấp này. Ngoài việc thăm khám và trực ca hàng ngày, những bác sĩ trẻ như cậu giờ đang trong giai đoạn mấu chốt, nỗ lực học hỏi, tích lũy kinh nghiệm, tưởng chừng hy vọng đang ở ngay phía trước, nhưng thật ra lại ở rất xa, chỉ cần chậm một bước thôi là cả phần còn lại sẽ trở nên khó đi hơn gấp mấy lần. Có một câu nói: “Con đường do mình chọn, dù có quỳ cũng phải đi hết.” Từ trước đến nay Triệu Khải Bình chưa bao giờ hối hận vì đã chọn nghề bác sĩ làm sự nghiệp cả đời của mình, nhưng bác sĩ Tiểu Triệu không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng không dính khói lửa nhân gian, năm nay bệnh viện có chỉ tiêu thăng chức phó, mặc dù Triệu Khải Bình không vội vã đi khắp nơi kéo quan hệ đút lót như một số đồng nghiệp, nhưng cậu cũng không bỏ qua những công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-trong-suot/1136057/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.