Bởi vì thi thể được phát hiện trong lúc phát sóng trực tiếp, cho nên vụ án này lan truyền trên internet theo cấp số nhân. Mới đầu cư dân mạng còn bán tín bán nghi, đoán là trò đùa dai của một hoạt náo viên nào đó, vì thu hút người xem mà không có giới hạn, nhưng người qua đường vây xem ở hiện trường sôi nổi đưa ra hình ảnh cảnh sát ở hiện trường, lúc này mới xác nhận tính chân thật của sự việc.
Vì thế dư luận bùng nổ rồi, trên mạng điên cuồng thảo luận, ảnh hưởng khó mà khống chế, rất nhanh không chỉ Dung Thành, mà cả nước đều biết đến vụ án này.
Bởi vì bệnh viện tâm thần thuộc quyền quản lý của Cục Công an Thiên Hà, cho nên vụ án đến tay Diêm Ngôn. Nhận vụ án nóng phỏng tay như vậy, anh ta sứt đầu mẻ trán. Toàn bộ truyền thông tuôn đến trước cửa Cục công an, chận anh ta lại truy hỏi tiến triển của vụ án:
“Xin hỏi là sát thủ liên hoàn gây ra sao?”
“Cảnh sát hiện tại thu thập được những chứng cứ gì?”
“Thân phận của người chết điều tra rõ không?”
“Dự định khi nào có thể phá án.”
…
Diêm Ngôn đành phải nhịn xuống tính tình trả lời: Không thể trả lời!!!
Ngày tiếp theo, Cố Hoài trực tiếp tìm tới lãnh đạo Cục công an, bày tỏ muốn cùng điều tra tiến triển vụ án. Một mặt, lãnh đạo vì muốn khống chế dư luận, mặt khác anh cũng tham gia vào việc thiết lập mối quan hệ giữa cảnh sát và giới truyền thông theo tầm ảnh hưởng của , cho nên đặc biệt phê chuẩn cho lần hợp tác này, điều kiện tiên quyết là trước khi điều tra vụ án chưa kết thúc, không thể tiết lộ tin tức cơ mật ra ngoài, khi vụ án được phá và bắt giam đối tượng, một chương trình đặc biệt sẽ được phát hành để tạo dựng hình ảnh của cảnh sát.
Cố Hoài đồng ý điều kiện của hắn, vì thế bốn thành viên chính của tổ chuyên mục có thể tham gia lần điều tra này. Khi bọn họ tiến vào Cục công an Thiên Hà, Đồng Đồng cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ, ghen tị đến từ những đồng nghiệp canh giữ trước cổng Cục công an.
Hợp tác cùng với Cố Hoài, Diêm Ngôn cực kỳ yên tâm, cho tới giờ anh chưa bao giờ là một người làm tin tức chỉ vì lượt người xem, cho nên anh ta có thể thản nhiên thông báo tình huống trước mắt mà anh ta nắm được: “7 thi thể đều là nữ, theo phỏng đoán bước đầu của pháp y bọn họ đều ở trong độ tuổi từ 20 đến 35, bộ phận tư mật đều bị khâu lại, nhiều tin tức hơn thì phải đợi bên đội pháp y hoàn thành xong công tác khám nghiệm mới biết được. Ngoài ra, bên phòng cảnh sát hình sự đã tìm thấy một bộ dấu vân tay tại hiện trường tử thi, hiện đang tiến hành đối chiếu.”
Đồng Đồng đi theo phía sau hai người, nghe được bộ phận tư mật đều bị khâu lại, không thể không nhớ tới phim mỹ đã xem thời học đại học, sát thủ liên hoàn trong đó đều có hành vi cụ thể của riêng chúng.
Cố Hoài hỏi anh ta: “Theo kinh nghiệm của ông, sẽ là sát thủ liên hoàn sao?”
Diêm Ngôn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Sát thủ liên hoàn gây án thông thường sẽ không đột nhiên dừng tay, điều này cũng đồng nghĩa với, nếu anh ta không nhanh chóng phá án, còn có thể xuất hiện người bị hại kế tiếp.
Theo đề nghị của Cố Hoài, để quản lý dư luận một cách hợp lý, tránh hiện tượng tranh cãi ầm ĩ trên mạng, nhưng phía Chính phủ ngay cả một cái rắm cũng không thả, Diêm Ngôn phát ra một cái thông cáo của Cảnh sát, đầu tiên từ phía Chính phủ đã xác nhận tính chân thật của sự việc, tiếp theo tiết lộ một vài tin tức quan trọng, đó chính là tất cả thi thể được phát hiện đều là nữ.
Cố Hoài đã đăng lại thông cáo này thông qua tài khoản Weibo chính thức của , nhắc nhở đông đảo phái nữ khi ra khỏi nhà phải chú ý an toàn, kết bạn mà đi.
Tuy rằng đưa tới khủng hoảng trong phạm vi nhất định, nhất là đối với nữ sinh trẻ tuổi, bên dưới Weibo sôi nổi tag @ bạn tốt hoặc bạn trai, nói buổi tối muốn hẹn cùng nhau về nhà, nhưng anh cho rằng khủng hoảng này không phải chuyện xấu, dù sao cũng là sát thủ liên hoàn gây ra, không loại trừ khả năng còn có người kế tiếp bị hại, cho nên công chúng có quyền được biết, như vậy các cô gái mới có thể bảo vệ mình tốt hơn.
Cục Công an thành phố cũng bày tỏ, vì bảo đảm an toàn cho dân chúng, cảnh sát sẽ được tăng cường, tuần tra ban đêm cũng được tăng mạnh.
*
Sau khi phát xong thông cáo, Diêm Ngôn tổ chức một cuộc họp, đơn giản sắp xếp những tin tức hiện có trong tay:
Thi thể nhìn không ra là ai và cũng không lấy được vân tay, muốn xác nhận được thân phận người chết chỉ có chờ kết quả bên tổ kỹ thuật xây dựng lại khuôn mặt.
Bên trong bệnh viện tâm thần, ngoại trừ bảy cái xi lanh kia, không phát hiện thêm bất kỳ vết máu hay dụng cụ gây án nào, cho nên đây không phải là hiện trường gây án thứ nhất.
Từ độ dày của lượng bụi tích lại trên đỉnh xi lanh thủy tinh cho thấy, bảy xi lanh này không đồng thời được bỏ vào bệnh viện tâm thần.
Trên hành lang tuy rằng phát hiện nhiều dấu chân, nhưng xét thấy trước đó có nhóm người phát trực tiếp đi vào, cho nên có khả năng lớn không phải dấu chân của hung thủ.
Mưa to làm cho các dấu vết trước và sau ở cửa của bệnh viện tâm thần, ví dụ như chứng cứ vết bánh xe, dấu chân… rất khó lấy được.
Sau đó phía cảnh sát đã phân tích sơ bộ, hung thủ trong độ tuổi từ 20 đến 40, giới tính nam, dáng người trung bình, tâm tư kín đáo, tính kỷ luật cao, có kiến thức chuyên môn về y khoa và ngoại khoa.
Diêm Ngôn lập tức sắp xếp 3 nhóm người, một nhóm đi đến xung quanh bệnh viện tâm thần phỏng vấn, xem có thể tra ra được một ít manh mối hay không; một nhóm đi điều tra nguồn gốc của các xi lanh thủy tinh, xem có thể tìm ra được nơi sản xuất và tiêu thụ không; nhóm còn lại ở lại trong Cục, kiểm tra quá trình chung quanh bệnh viện tâm thần qua hệ thống giám sát, muốn đem một xilanh thủy tinh cực đại chở tới, xe ô tô cá nhân và sedan thông thường khẳng định không chở được.
Cố Hoài cũng theo đó để Doãn Thượng Ý đi theo nhóm phỏng vấn xung quanh bệnh viện, Hà Dương theo nhóm điều tra nguồn gốc sản xuất các xilanh thủy tinh.
Sau khi phân phối nhiệm vụ xong, không bao lâu kết quả đối chiếu dấu vân tay đã có.
Bởi vì nhóm vân tay đó được lấy từ những xilanh thủy tinh, hơn nữa còn là thứ duy nhất lấy được trên xilanh thủy tinh, cho nên Diêm Ngôn đặt hy vọng rất lớn vào chứng cứ này, anh ta đã sử dụng công nghệ nhận dạng khuôn mặt của Skynet để xác định vị trí của người đó và ngay lập tức phái anh em mình đi bắt người.
Khi đến bắt người nọ, đôi giày hắn ta mang trên chân vừa vặn phù hợp với dấu giày phát hiện được ở hiện trường vụ án, vì thế hắn ta bị bắt về Cục lấy khẩu cung.
Đồng Đồng và Cố Hoài đứng ở phòng thẩm vấn bên cạnh, thông qua kính một chiều quan sát tình huống bên trong. Người nọ thân hình hơi gầy, tướng mạo lập dị, vẻ mặt khẩn trương, thoạt nhìn không phải người tốt lành gì.
“Họ và tên?”
“Lưu Kiến Nhất.”
“Chức nghiệp?”
Người nọ nhỏ giọng đáp: “Chuyên gia tiêu bản động vật.”
“Dấu vân tay cùng dấu giày của anh xuất hiện tại hiện trường vụ án giấu xác, đối với chuyện này anh có giải thích gì không?”
Người nọ nuốt nước miếng một cái: “Tôi chỉ là đi ngang qua đó vào giữa trưa, thấy có mấy người cả nam cả nữ chạy đến bệnh viện tâm thần, thoạt nhìn rất kích động, còn hướng về phía người qua đường hô lên bên trong có thi thể. Tôi tò mò, liền đi tới hỏi bọn họ thi thể ở đâu, sau đó theo phương hướng bọn họ chỉ tìm được căn phòng kia, tôi liền vào xem.”
Diêm Ngôn ra hiệu một cảnh sát viên thăm dò tính chân thật trong lời nói của hắn ta, lấy được kết quả người này không nói dối, sau khi gọi cho người giám sát lối vào chính của bệnh viện tâm thần, phát hiện kết quả giống như lời hắn ta vừa khai, hắn đi vào sau khi nhóm người phát sóng trực tiếp chạy ra, sau đó rời đi trước khi cảnh sát đến.
Chứng cứ trước mắt không thể trực tiếp định tội hắn ta, nhưng vì hắn ta phù hợp với miêu tả của người làm hồ sơ, cộng thêm hành vì rất khả nghi, Diêm Ngôn tạm thời tạm giam hắn ta, chuẩn bị điều tra thêm.
*
Bởi vì không biết những xilanh này chuyển đến bệnh viện tâm thần lúc nào, cho nên lượng thông tin trên hệ thống giám sát phía cảnh sát muốn kiểm tra đặc biệt lớn, hơn nữa trước cổng sau của bệnh viện tâm thần là một con đường mòn lớn, vừa vặn là góc chết trong hệ thống giám sát, chỉ có thể nhìn được xe ra vào hai bên giao lộ, điều này đòi hỏi phải tính toán chênh lệch thời gian giữa vào và ra cùng một chiếc xe, lấy thông tin này để phán đoán này xem chiếc xe đó có dừng lại giữa đường hay không, thời gian dừng lại có đủ để chuyển những xilanh thủy tinh này vào bệnh viện tâm thần hay không.
Số liệu phong phú, Diêm Ngôn lại không đủ nhân lực, còn phải điều động tạm từ nhóm khác. Thấy tình huống này, Đồng Đồng chủ động đề nghị giúp đỡ.
Diêm Ngôn liếc qua Cố Hoài một cái, thấy anh gật đầu, vì vậy gật đầu nói: “Vừa vặn chưa có người xem hệ thống giám sát cổng trước, vì không có góc chết cho nên cũng không có kỹ thuật gì khó khăn, nhìn cẩn thận là được rồi, chủ yếu lưu ý các loại xe vừa và lớn, như xe tải, xe van dừng lại ở cổng, em hiểu chưa?”
Đồng Đồng liên tục gật đầu: “Hiểu rõ.” Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng giờ khắc này cũng hy vọng có thể cố gắng góp chút sức lực non yếu. Vì thế Diêm Ngôn phân cho cô một cái máy tính, giúp cô tua nhanh đến hình ảnh giám sát, sau đó liền rời đi với Cố Hoài.
Cứ như vậy liên tục xem từ chiều đến tối, ngay cả lúc ăn cơm vẫn không ngừng. Thời gian lâu dài, ánh mắt Đồng Đồng khô khốc, thắt lưng cũng ê ẩm, hận không thể có chiếc giường mềm mại có thể nằm xuống trong chốc lát. Song khi nhớ tới mấy cô gái chết thảm, một loại tinh thần trách nhiệm lập tức sinh sôi từ tận đáy lòng cô.
Huống hồ, nếu không thể nhanh chóng bắt được hung thủ, còn có thể xuất hiện người bị hại kế tiếp. Hiện tại bọn họ chính là đang chạy đua với thời gian, tranh thủ thời gian.
Nghĩ đến đây, cô ngồi thẳng người lại. Lúc này điện thoại di động đặt trên bàn bỗng vang lên, cô chăm chú nhìn, hiển thị người gọi là Tây Thần.
Cô cầm điện thoại lên đi đến bên cạnh nhận cuộc gọi, lấy tay khẽ che điện thoại, cô hạ giọng nói: “Chuyện gì sao?”
Lục Trần Tây rất bất mãn với câu hỏi này của cô: “Không có chuyện thì không thể tìm em sao?”
Đồng Đồng đang vội vàng làm việc, không có tâm trạng nói mò cùng anh ta: “Hiện tại em đang vội, không có chuyện gì lúc khác chúng ta lại nói chuyện được không?”
Lục Trần Tây ở đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Có phải em với Cố Hoài ở cùng nhau không?”
“...” Đồng Đồng cảm giác được anh ta hỏi câu này có chút quái quái, cái gì mà ở cùng nhau, nghe kiểu gì cũng không được tự nhiên: “Không có.”
Lúc này Lục Trần Tây mới hòa hoãn lại giọng điệu: “Ba anh muốn mời em ngày mai ăn cơm, đặt chỗ ở Chengdu lúc 7 giờ tối.”
“...” Đồng Đồng lo lắng nói: “Có thể đổi ngày không? Bên em mới nhận một tin tức lớn, thật sự rất bận đi không được.”
“Ngay cả thời gian ăn bữa cơm cũng không có sao?”
“Ăn cơm sau này vẫn có thể ăn, chờ em hết bận đợt này, lại đi ăn với chú không phải giống nhau sao?”
“Ba anh khó có lúc có thời gian trống mời em, ngay cả chút mặt mũi này em cũng không cho?” Giọng điệu của Lục Trần Tây bắt đầu không xong.
Đồng Đồng có chút khó chịu, muốn mời ăn cơm cũng không nói trước bàn bạc với cô, tự mình định xong thời gian địa điểm rồi mới thông báo cho cô, sau đó cô phải vui vui vẻ vẻ mà đi?
Trong văn phòng còn rất nhiều cảnh sát viên đang theo dõi, cô sợ vẫn luôn nói chuyện điện thoại sẽ ảnh hưởng người khác: “Hiện tại em thật sự bận rộn, anh nói với chú tốt một chút, chờ em hết bận lại ăn, được chứ?”
Lục Trần Tây “pằng” một tiếng cúp điện thoại.
Đồng Đồng nhìn di động sửng sốt một lúc, không có thời gian nghĩ nhiều, cô lại quay lại chỗ ngồi tiếp tục theo dõi.
Chỉ ở lại chỗ này vào ban ngày, cô cũng đã cảm nhận được áp lực cực lớn, cái loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm để phá án, giống như đứng ngồi không yên. Không chỉ có lãnh đạo bên trên chú ý, quần chúng trên mạng chú ý, còn có sự gấp gáp đến từ nội tâm của chính bản thân, nhanh! Nhanh! Nhanh! Không nhanh, khả năng đợi được chính là cỗ thi thể tiếp theo…
Cô bỗng nhiên hiểu rõ dụng ý của Cục công an và Cố Hoài. Nếu không cho phóng viên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đến đây cảm thụ áp lực cùng khó khăn của cảnh sát, có lẽ rất khó lý giải bọn họ phải trải qua cái gì khi có án mạng xảy ra. Thực ra hai đoàn thể này theo đuổi chân tướng, vốn không đối lập.
*
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ hiện lên màu trắng bạc.
Cố Hoài đi ngang qua nơi ngồi của Đồng Đồng, phát hiện mí mắt cô đang mở và đóng lại không kiểm soát được, anh không khỏi có chút đau lòng. Cô ngồi ở chỗ này nhìn màn hình theo dõi suốt đêm, đại khái đã sắp không chịu nổi.
Anh đi qua, gõ bàn một cái, nhẹ nhàng nói: “Muốn ngủ thì ngủ một giấc đi.”
Nghe thấy giọng nói Đồng Đồng hoảng sợ, ngẩng đầu mới phát hiện là anh, tiếp đó cô cố chấp lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh: “Không có chuyện gì, em không mệt.”
Nhìn dáng vẻ cậy mạnh của cô, Cố Hoài theo bản năng muốn sờ sờ đầu cô, tay giơ lên đến giữa chừng, anh lại do dự, không dấu vết hạ xuống: “Vậy em tiếp tục đi.” Nói xong anh rời đi.
Đồng Đồng cúi đầu đưa tay đấm đấm lên lưng mình vài cái, đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này mới không buồn ngủ như thế. Xem hệ thống theo dõi rất khô khan, đặc biệt hoa mắt, nhìn chòng chọc vào màn hình mười mấy tiếng, cảm giác muốn mù rồi.
Sau một hồi, một ly trà nóng hổi được đặt lên bàn, dư quang thoáng thấy, cô ngẩng đầu lên, phát hiện người đến vẫn là Cố Hoài, nhưng anh không nói gì, trực tiếp đặt xuống rồi đi ngay.
Đồng Đồng nhìn bóng lưng của anh, sửng sốt một lát, lại nhìn về phía ly trà kia, hơi nóng lượn lờ từ miệng ly bốc lên, cô thất thần trong nháy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]