Vào ngày thảo luận chủ đề được chọn, phòng họp lớn ngồi đầy người. Trước bàn họp hình oval là vị trí chủ trì, đương nhiên là Cố Hoài ngồi, tiếp theo là thành viên chính chia nhau ngồi hai bên của anh.
Mọi người muốn báo cáo chủ đề đều lần lượt đứng lên giới thiệu chủ đề và ý tưởng mà bản thân đã chọn. Đồng Đồng báo cáo về các vấn đề y tế ở các khu vực nghèo, đối với nông dân không có bảo hiểm Tân nông hợp*, một cơn bệnh nặng, có thể sẽ kéo cả gia đình suy sụp.
[*Tân nông hợp: là một chương trình hợp tác chữa bệnh kiểu nông thôn mới, do chính phủ tổ chức, nông dân tự nguyện tham gia.]
Doãn Thượng Ý ngồi bên cạnh cô, thoạt nhìn có chút thấp thỏm.
Sau khi Đồng Đồng chấm dứt báo cáo, Cố Hoài nhìn xung quanh phòng họp một vòng: “Còn có chủ đề nào khác không? Không có thì bắt đầu tiến hành thảo luận và bỏ phiếu.”
Chung quanh lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn nhau xem còn có ai muốn lên tiếng không, lúc này Doãn Thượng Ý chậm rãi đứng lên từ vị trí đang ngồi, khí thế hơi yếu: “Tôi… muốn điều tra hiện trạng đồng tính ở nước ta.”
Cố Hoài có chút khiếp sợ nhìn về phía anh ta, thật không ngờ anh ta sẽ đưa ra đề tài này, nhưng anh vẫ phải theo lệ hỏi một câu: “Lý do?”
Doãn Thượng Ý nói chậm rãi: “Quần thể đồng tính luyến ái này trong xã hội rất bị kỳ thị, nhưng bản thân chuyện đồng tính này tôi cho rằng không phân biệt đúng sai. Xã hội kỳ thị đối với quần thể này, tiếp theo là các vấn đề xã hội tương ứng, cho nên tôi muốn điều tra phạm vi và ảnh hưởng của việc kỳ thị, cũng muốn thúc đẩy mọi người cư xử đúng đắn đối với chuyện đồng tính này.”
Sau khi anh ta nói xong, cảm thấy trong phòng hội nghị có vài ánh nhìn không đúng, tựa hồ như đang nghiên cứu tìm tòi vì sao anh ta phải đứng ra nói chuyện giúp người đồng tính. Anh ta cảm thấy khẩn trương, thậm chí là hoảng sợ, anh ta cũng không hy vọng bản thân bị phơi bày chuyện đồng tính như vậy.
Cũng may Cố Hoài rất nhanh dùng tay ra hiệu cho anh ta, ý bảo ngồi xuống, sau đó dẫn mọi người đi đúng hướng tuyển chọn đề tài tiến hành thảo luận. Sau khi thảo luận xong, tiến hành bỏ phiếu, Cố Hoài dẫn đầu bỏ 1 phiếu cho Doãn Thượng Ý, Đồng Đồng nối bước bỏ 1 phiếu, Hà Dương thấy lão Đại và Nhị Đồng cùng thảo luận xong đều bỏ phiếu cho Đinh Đinh, cậu ta cũng không suy nghĩ bỏ theo 1 phiếu.
Cuối cùng đến công tác thống kê kết quả bỏ phiếu, đề tài của Doãn Thượng Ý thắng thế với 1 phiếu bầu mỏng manh.
Xác định xong đề tài được chọn, Cố Hoài gọi anh ta vào văn phòng nói chuyện: “Tôi còn tưởng rằng cậu không bao giờ muốn làm chuyên đề đồng tính nữa, chuyện gì làm cho cậu đổi chủ ý?”
Doãn Thượng Ý ngồi trên ghế trước bàn làm việc của anh, nét mặt thoải mái: “Hai người trước em và lão Tạ đi ăn cơm ở Thái Cổ, gặp phải Nhị Đồng. Lúc ấy lão Tạ lòng ngay thẳng trêu đùa em, chạy tới nắm tay, anh biết tôi vẫn luôn không thích có biểu hiện quá thân thiết ở nơi công cộng, liền vung tay ra, kết quả vừa vặn bị Nhị Đồng nhìn thấy.”
Cố Hoài theo bản năng nhìn xuyên qua cửa kính của văn phòng liếc nhìn người nào đó, cô đang đứng nói chuyện phiếm với Hà Dương: “Cô ấy đoán được?”
“Xem vẻ mặt cô ấy là thế. Em vốn cũng không muốn dùng cái cớ vụng về lừa cô ấy, cho nên liền nói thật.” Doãn Thượng Ý nói xong cười rộ lên: “Ngay lúc đó cô ấy phản ứng giống như anh lần đầu tiên biết đến, không thành kiến, cũng không kỳ thị, còn đề nghị em đi làm chuyên đề.”
Cố Hoài lại đi ra bên ngoài văn phòng nhìn thoáng qua, vừa vặn đối diện tầm mắt cô nhìn tới, anh tránh theo trực giác.
“Cho nên hôm nay em có dũng khí đứng ta báo cáo đề nghị tuyển chọn, coi như là bị cô ấy dẫn dắt. Lực ảnh hưởng của lớn hơn nhiều so với trước kia, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, tư tưởng của mọi người không giống trước kia nữa.” Doãn Thượng Ý nói xong dừng một chút: “Nhưng quan trọng nhất là, em với lão Tạ có nói qua chuyện này, hắn ủng hộ em làm vậy, chỉ cần thử qua, cho dù là thất bại, cũng sẽ không hối hận.”
*
Doãn Thượng ý nặc danh tiếp nhận phỏng vấn của Cố Hoài, toàn bộ quá trình đều qua xử lý biến âm che mờ.
Hà Dương làm camera-er, đương nhiên biết hướng “tính” của Doãn Thượng Ý, sau cú sốc lúc ban đầu, anh ta rất nhanh tiêu hóa được sự thật này, cư xử bình tĩnh. Vì thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trước kia còn lo lắng một trực nam như anh ta có thể đặc biệt không tiếp nhận được chuyện nam thích nam.
Nhưng Hà Dương nói, chạy tin tức xã hội nhiều năm như vậy, thấy qua muôn màu muôn vẻ người, anh ta học được một đạo lý, đó chính là anh ta không cần thiết phải tán thành cách sống của người khác, nhưng tối thiểu, anh ta muốn tôn trọng lựa chọn của người khác.
Đúng là có anh, cùng với sự tôn trọng của mọi người, Doãn Thượng Ý mới có thể bình tĩnh ở trước màn ảnh nói ra chuyện xưa của bản thân. Trời sinh anh ta đã là một người đồng tính, từ nhỏ đã biết bản thân khác so với mấy đứa con trai khác. Lúc trung học cùng mấy người bạn vụng trộm xem phim hành động của quốc đảo, chỉ có mình anh ta không có phản ứng.
Sau khi ý thức được sự khác nhau của mình, anh ta không dám nói với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ, bởi vì anh ta không muốn mình không giống với người khác, không muốn bị cho rằng là một quái vật. Về sau anh ta mới dần dần biết được, thì ra cái này gọi là yêu đồng tính.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ bắt đầu thúc giục anh ta kết hôn sinh con. Vì để làm tròn tâm nguyện của ông bà cụ, anh cũng bắt buộc bản thân thử gặp gỡ con gái, nhưng đều lấy thất bại chấm dứt, anh ta đối với mấy cô ấy thậm chí còn không có cảm giác động tâm, nói chi đến kết hôn? Nói chi đến sinh con?
Cha mẹ anh thất vọng về anh, để cho anh lâm vào chối bỏ sâu sắc bản thân. Ở thời điểm anh ta cảm giác sắp sụp đổ, đã gặp được lão Tạ, giống như trong bóng tối có một tia sáng chiếu vào. Khi đó, anh ta mới chính thức thản nhiên tiếp nhận thân phận của bản thân với yêu đồng tính, hiện tại anh ta không sợ người của cả thế giới không hiểu mình, cười nhạo mình, kỳ thị mình, bởi vì trong lòng anh ta đã có nơi để cập bến.
Điều lo lắng duy nhất của anh ta là, sau khi bị người quen biết tin, tin này rơi vào tai cha mẹ, sẽ làm cho ông bà cụ tức mà sinh bệnh. Nếu không phải bởi vì lo lắng đến phản ứng của cha mẹ, anh ta sẽ không cần cầu xin phỏng vấn nặc danh, anh ta sẽ cùng với lão Tạ đứng trước màn hình, đón nhận ánh mắt dò xét.
Nói tới vấn đề thực tế, anh ta bày tỏ cha mẹ lão Tạ giống cha mẹ anh ta, đều mong ngóng con mình kết hôn, cho nên bọn họ thương lượng rồi, nếu như phải đi đến một bước kia, bọn họ sẽ tìm một đôi có nhu cầu giống vậy giúp đỡ, thảo luận với các cô ấy làm cuộc hôn nhân hình thức.
Về phần những đứa trẻ mà cha mẹ mong muốn, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra giải quyết như thế nào, thật ra lão Tạ và anh ta đều thích trẻ con, đến lúc đó khả năng là tìm người mang thai hộ, hoặc nhận một đứa bé cô nhi, nhưng anh ta vẫn không biết có nên làm vậy hay không.
Cuối buổi phỏng vấn, anh ta nói ra tâm nguyện của bản thân. Anh ta hy vọng cha mẹ trong thiên hạ cũng có thể đón nhận tính hướng của con trẻ. Cha mẹ là người thân duy nhất của con trẻ, nếu như có thể có được sự lý giải và duy trì của cha mẹ, con trẻ sẽ có dũng khí cực lớn để đối mặt với toàn bộ ác ý trên thế giới này.
*
Dưới sự giúp đỡ của Doãn Thượng Ý, bọn họ liên lạc với một bộ phận người đồng tính đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, có người đã được cha mẹ tán thành, người may mắn không sợ lộ mặt trên tivi, cũng có sâu quầy* chỉ bằng lòng phỏng vấn qua điện thoại cũng như thay đổi giọng nói.
*Sâu quầy: chỉ người đồng tính không dám ra quầy, cưỡng bức bản thân phù hợp với vai tuồng mà xã hội cần.
Nói chung, bản thu của tiết mục kỳ này coi như thuận lợi.
Nói chuyện với Lục Trần Tây về đề tài tuyển chọn lần này, Đồng Đồng có chút phấn khích: “Hôn nhân đồng tính ở nước ngoài cũng đã hợp pháp hóa ở một vài quốc gia, nhưng quần thể này ở nước ta vẫn còn bị kỳ thị. Tiết mục kỳ này của chúng tôi làm là muốn loại bỏ sự kỳ thị này, để cho bọn họ được đối xử công bằng.”
Lục Trần Tây cau mày rõ ràng: “Chẳng lẽ em không cảm thấy yêu đồng tính có chút ghê tởm sao? Hai người đàn ông muốn làm…”
“...” Đồng Đồng thật không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy. Trong tiềm thức, cô nghĩ việc kỳ thị người yêu đồng tính đa phần là người lớn tuổi, còn người trẻ tuổi có vẻ thoáng hơn. Lắc lắc đầu, cô nói: “Em không cảm thấy thế. Người yêu nhau phát sinh quan hệ, có gì là ghê tởm?”
Lục Trần Tây đối với suy nghĩ của cô cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn: “Không phải, thân thể nam nữ là thiết kế của tạo hóa, nam chỉ có ân ái với nữ mới bình thường, thông qua lỗ bài tiết phát sinh quan hệ là thế nào? Đi ngược lại tạo hóa và luân thường đạo lý, đúng không?”
Đồng Đồng bị giọng điệu của anh ta làm cho kích động: “Vậy chẳng lẽ anh không biết trong tự nhiên cũng có cùng giới tính sao? Luân lý cũng không phải chân lý, yêu đồng tính một không trái pháp luật, hai không làm hại người khác, sao lại không thể? Huống hồ, nam nữ phát sinh quan hệ chỉ là hiển nhiên dùng để đảm bảo bản năng sinh đẻ, lại không đảm bảo tình yêu. Nếu anh yêu một người, yêu tư tưởng của anh ta, yêu học thức của anh ta, yêu tất cả của anh ta, loại yêu này sẽ vượt ra khỏi phạm vi tình dục.”
“...” Lục Trần Tây nhất thời không nói gì, sau đó nói: “Nam thì không thể yêu nam, đây là loại bệnh. Không hiểu sao có một vài người nữ mấy em thích xem đàn ông gay, anh cảm thấy ghê tởm chết.”
Đồng Đồng không yếu thế chút nào: “Yêu đồng tính cũng không phải có nam với nam, còn có nữ với nữ. Mấy người nam các anh không phải thích xem hai người nữ sờ nhau sao? Hơn nữa, cũng không phải muốn anh biến thành người yêu đồng tính, anh có thái độ kích động gì chứ.”
Lục Trần Tây im lặng, anh ta biết còn tranh luận như vậy nữa cũng không có kết quả, bọn họ ai cũng không thể thuyết phục đối phương, tiếp tục tranh cãi ngoại trừ tổn thương tình cảm thì không có lợi ích gì khác: “Ok, em có thể có quan điểm của em, anh cũng có quan điểm của anh, vậy chúng ta ngừng lại ở đây, được không?”
Đồng Đồng không tìm hiểu thêm, không nói nữa.
Cuối cùng hai người ra về trong không vui.
Mặc dù không tiếp tục thảo luận đề tài yêu đồng tính, nhưng không khí đã muốn hỏng rồi. Về lý trí của Đồng Đồng biết Lục Trần Tây có quyền bày tỏ quan điểm khác nhau, nhưng về tình cảm cô rất hy vọng anh có thể tán thành quan điểm của cô. Anh không đứng về phía cô, làm cho cô ít nhiều có chút thất vọng.
Lục Trần Tay nói vậy hẳn là cảm nhận giống như vậy, cho nên sau cuộc tranh luận, có mấy ngày hai người đều không liên lạc nhau.
Từ lúc anh ta về nước, rồi khôi phục quan hệ người yêu với anh ta, Đồng Đồng luôn cảm giác có chỗ không thích hợp, nhưng cụ thể chỗ nào không thích hợp cô lại không nói ra được. Có thể là cô kỳ vọng quá cao, muốn khôi phục lại cảm giác yêu đương thời sinh viên, nhưng tình huống bây giờ không giống, cả hai đều có công việc, không thể thường xuyên gặp mặt, chủ đề thảo luận sâu sắc hơn trước, biểu lộ ra ngoài tư tưởng khác nhau, cho nên mới sinh ra cảm giác khác biệt.
Cô không biết cái này có gọi là tam quan không hợp hay không, cô đột nhiên có loại cảm giác, không biết đoạn đường này của cô và Lục Trần Tây, đến tột cùng sẽ đi về đâu.
*
Vào một buổi sáng nọ, Đồng Đồng đang xem tài liệu khảo sát liên quan tới yêu đồng tính, điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên reo vang, cô cầm lấy thì thấy là một số lạ gọi tới, thế nên nhận cuộc gọi: “A lô xin chào?”
“Ôi, xin chào.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Xin hỏi, cô có phải Đồng Đồng không?”
Đồng Đồng vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính: “Phải, là tôi, xin hỏi là ai ạ?”
“Tôi là mẹ của Tiểu Vũ.”
Nghe thấy ba chữ mẹ Tiểu Vũ, Đồng Đồng lập tức ngẩng đầu lên khỏi màn hình: “Dì khỏe ạ, dì tìm cháu có phải Tiểu Vũ có chuyện gì phải không ạ?” La Tiểu Vũ là một cô gái nhỏ bị xâm hại tình dục mà cô đã phỏng vấn ở kỳ tiết mục trước đó, cũng là người được phỏng vấn chính thức đầu tiên kể từ khi cô nhận việc, đương nhiên khắc sâu ấn tượng.
Đầu bên kia nghe vậy có chút ngượng ngùng: “Thật ta cũng không có chuyện gì lớn, là tôi muốn hỏi một chút, trước cháu có nói qua cái gì mà tư vấn tâm lý, là thật sự miễn phí phải không?”
“Thật sự miễn phí. Chúng cháu có hợp tác với phòng tư vấn tâm lý, bọn họ sẽ cung cấp dịch vụ tư vấn đối với mấy cô gái nhỏ như Tiểu Vũ, dì hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”
Đầu dây bên kia nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Lần trước dì với Tiểu Vũ có gọi điện thoại, con bé nói luôn gặp ác mộng, muốn đi tư vấn tâm lý, cho nên muốn hỏi cháu một chút.”
Nghe thấy La Tiểu Vũ nguyện ý bước ra khỏi thế giới khép kín, đưa tay đón nhận giúp đỡ của người khác, Đồng Đồng cảm giác đã bỏ được tảng đá lớn ở trong lòng xuống: “Như vậy đi dì, cháu liên hệ với bên phòng tư vấn hẹn giờ trước giúp Tiểu Vũ, sau đó sẽ gọi lại cho dì, được không?”
“Ôi tốt quá, cám ơn cháu, dì hiện tại còn đang làm việc ở Thẩm Quyến, không đi được, đến lúc đó để bà nội Tiểu Vũ đưa con bé tới, cháu có thể giúp đỡ đón nó được không?”
Đồng Đồng sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề ạ.”
Cúp điện thoại, cô đi qua gõ cửa văn phòng của Cố Hoài, bên trong có tiếng đáp lại: “Vào đi.”
Cô đi vào, tiện tay đóng cửa phía sau lại: Lão đại, em muốn hỏi một chút, em có thể tạm ra ngoài nửa ngày được không.”
Cố Hoài không ngẩng đầu, phun ra hai chữ: “Lý do.”
Đồng Đồng nói lại chuyện của Tiểu Vũ, sau khi anh nghe xong, còn không có ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Đi đi.”
“...” Đồng Đồng cảm giác anh của hiện tại không giống mấy so với anh của trước kia, trước kia khi nói chuyện ít nhất anh sẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, sẽ không giống như bây giờ, có vẻ có chút xa cách. Không hiểu nguyên nhân, cô chỉ nói câu cảm ơn lão đại nhiều rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.
Sau khi cửa đóng lại, Cố Hoài mới ngẩng đầu, nhìn cô trở về vị trí của mình và ngồi xuống, anh mới khẽ thở dài.
*
Văn phòng tư vấn tâm lý của Thẩm Ngộ cách đài truyền hình không xa, ngồi xe buýt khoảng 40 phút. Trước đó Đồng Đồng có sắp xếp một cuộc hẹn với bên lễ tân, sau đó mới ngồi xe qua.
Sau khi xuống xe, từ trạm xe buýt đến phòng tư vấn còn khoảng hơn 1 km, cô nghĩ dù sao cách thời gian hẹn còn sớm, đến bên kia cũng là ngồi chờ, không bằng đi bộ qua. Vì thế cô liền dọc theo vỉa hè chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đánh giá cửa hàng bên đường.
Không lâu lắm, nghe thấy có người gọi tên cô: “Đồng Đồng?”
Cô dừng bước lại, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, sau đó kinh ngạc gọi: “Đinh Hiện?”
Đinh Hiện đứng xéo phía trước cô, hai tay đút túi quần, khóe miệng mỉm cười.
Đồng Đồng đi về phía anh ta, tò mò: “Sao anh lại ở đây?”
Đinh Hiện mỉm cười nói: “Tôi đến tìm bác sĩ Thẩm sắp xếp kế hoạch tư vấn tâm lý cho đối tượng cầu cứu, làm xong rồi đang chuẩn bị đi về. Còn bạn?”
Đồng Đồng cũng cười: “Trùng hợp vậy, tôi cũng vậy. Một cô gái tôi đã phỏng vấn lúc trước cần tư vấn tâm lý, tôi đến đây đăng ký thông tin.”
Đinh Hiện nhìn chằm chằm cô, giây lát sau mới nói: “Tôi cũng có xem tiết mục của các bạn, vụ án ở Vĩnh An kia, là cô điều tra ngầm sao?”
Đồng Đồng có chút ngoài ý muốn: “Sao anh biết?” Vì bảo vệ cô và Hà Dương, chuyện ở Vĩnh An, trong tiết mục cũng không đề cập đến tên của hai người.
Đinh Hiện cười lên, đuôi mắt híp lại thành một đường nhỏ hẹp dài: “Tôi đoán. Danh khí của Cố Hoài quá lớn, đã không còn thích hợp điều tra ngầm, những người còn lại trong tổ của mọi người chỉ có cô là thích hợp.”
“...” Đồng Đồng chắc lưỡi: “Chậc chậc, anh còn thật nhạy, thật sự là nên nhìn anh với cặp mắt khác xưa.”
Đinh Hiện cười cười, nhìn chung quanh một vòng, rồi nói: “Cô có thời gian không? Tôi mời cô uống trà sữa, thuận tiện trò chuyện một chút.”
Đồng Đồng lấy điện thoại ra nhìn, còn cách thời gian hẹn với Thẩm Ngộ 30 phút nữa: “Có thời gian, có điều trà sữa tôi mời, lần trước anh giúp tôi liên hệ với tổ chức công ích, tôi còn chưa mời anh ăn cơm đây.”
Đinh Hiện cong khóe miệng: “Nói như vậy, tôi càng phải mời cô trà sữa, tới lần sau cô mời tôi ăn cơm.”
Đồng Đồng cười nói: “Được.”
Hai người ở tiệm trà sữa bên đường mua hai ly đồ uống, sau đó cùng đi về hướng phòng tư vấn của Thẩm Ngộ. Trên đường đi Đinh Hiện hỏi cô chi tiết của điều tra ngầm, đối với người tình nguyện viên giải cứu như anh ta, Đồng Đồng cũng không giữ lại, nói cho anh ta nghe toàn bộ quá trình của Đỗ Quốc Ngọc, bao gồm cả việc cô bị hạ dược.
Đinh Hiện nghe xong, trầm mặc thật lâu mới nói: “Sao cô lại nguyện ý đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, vì sao quan tâm?”
“Bởi vì tôi là ký giả.” Đồng Đồng hút một ngụm trà sữa: “Vậy tại sao anh phải đi làm tình nguyện viên, vì sao quan tâm? Nghề nghiệp của anh có nghĩa vụ này sao?” Nói xong cô như nhớ tới cái gì: “A đúng rồi, hình như tôi còn chưa biết anh làm nghề gì.”
Đinh Hiện sững sờ một chút, đẩy gọng kính to trên mặt, mỉm cười: “Tôi là bác sĩ thú y.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]