Chương trước
Chương sau
"Đoàn sư huynh, ngươi khôi phục như thế nào? Bây giờ đến phiên ngươi xuất thủ!"

Lời Diệp Vân nói ra giống tiếng sấm rền nổ vang giữa trời quang mây tạnh, làm cho Đoàn Nghiễm Thần thiếu điều nhảy dựng lên.

"Diệp Vân, ngươi đã nói là không ra tay mà, tại sao ngươi có thể làm như vậy?"

Diệp Vân cười nói: "Ta đã nói không ra tay là không ra tay, tuyệt đối coi trọng chữ tín, nhưng hiện tại người muốn xuất thủ lại không phải là ta à, ngươi cùng với Đoàn sư huynh cứ giao lưu với nhau đi."

Đoàn Thần Phong đã khôi phục không ít, tu vi của hắn nguyên bản đã đến Trúc Cơ Cảnh, sau khi bị rút lấy chân lực, tu vi sau đó gần như rớt xuống chỉ còn Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, theo lý thuyết cho dù Đoàn Nghiễm Thần bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Đoàn Nghiễm Thần lúc trước liên thủ cùng Hoa Vận đều muốn đánh chết Diệp Vân, không nghĩ tới hắn lại bị đánh thành trọng thương, tuy rằng trì hoãn một hồi thời gian, phục dụng đan dược cũng khôi phục được không ít, nhưng mà vừa rồi Diệp Vân một kiếm đem bốn gã Ẩn Long Vệ kích thương đồng thời một đạo kiếm khí đồng dạng đánh trúng hắn, mặc dù không có giống như Ẩn Long Vệ máu tươi văng tung tóe, kỳ thật đã là tổn thương càng thêm tổn thương, giờ phút này tu vi chỉ còn lại không tới một thành.

Đoàn Nghiễm Thần chính là Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong, mặc dù tu vi chỉ còn một thành cũng không phải giờ phút này Đoàn Thần Phong có thể ngăn cản, nhưng mà khi hắn nghe được Diệp Vân nói ra lời nói này, vẫn là kinh hãi không thôi.

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ra tay giết ngươi, nói không động thủ là không động thủ." Diệp Vân nhìn thấy sự hoảng sợ trong lòng của Đoàn Nghiễm Thần, vừa cười vừa nói.

Đoàn Nghiễm Thần nhìn chằm chằm vào hai người, chần chừ một chút nói: "Đoàn Thần Phong, ta đã nói đem vương vị truyền thụ cho ngươi, lời này vĩnh viễn giữ lời, hơn nữa đem kho báu trong nội cung đều cho ngươi, ta chỉ cầu được sống."

Đoàn Thần Phong mới vừa rồi bị một đạo khí tức đánh trúng, nếu không phải hắn đã nhận lấy Kim Đan chi lực, hơn nữa bản thân tu luyện pháp quyết cũng tương đối kỳ dị, nếu không Linh Hồn đã sớm bị trọng thương, giờ phút này đừng nói là ra tay, để có thể khôi phục ý thức đều cơ hồ không có khả năng.

Lòng bàn tay Đoàn Thần Phong mở ra, một quả tiểu cầu màu xanh nhàn nhạt lóe ra ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn có chút thanh lệ.

"Nếu không phải nhờ có Thanh Ngọc Dưỡng Hồn Châu, Linh Hồn của ta giờ phút này đã bị trọng thương, làm thế nào còn có thể ra tay?" Đoàn Thần Phong phẫn nộ quát một tiếng, nói tiếp: "Hiện tại ngươi muốn mạng sống, thời điểm trước đây muốn giết chúng ta tại sao lại không nghĩ đến?"

"Không, Đoàn sư huynh ngươi sai rồi, hắn sở dĩ nghĩ đến giết chúng ta, cũng là vì mạng sống. Bất quá trước khác nay khác, vừa rồi hắn muốn chém giết chúng ta là nhằm để cứu mạng của hắn, bây giờ là buông tha tất cả mọi thứ để kéo dài hơi tàn, hai vấn đề này có sự khác nhau." Diệp Vân cười híp mắt nói ra.

Đoàn Thần Phong sắc mặt âm lãnh như nước, bước lên một bước, một cây chiến thương thình lình xuất hiện trong tay, chỉ xéo Đoàn Nghiễm Thần, lạnh lùng nói: "Đi lên nhận lấy cái chết."

Đoàn Nghiễm Thần sắc mặt lúng túng, rồi lại lại cực kỳ bất đắc dĩ, ánh mắt biến hóa mấy lần, không biết suy nghĩ cái gì.

"Đoàn Thần Phong, ngươi không phải là đối thủ của ta."

Giờ phút này tu vi của Đoàn Nghiễm Thần tuy rằng chỉ còn lại không tới một thành, nhưng mà đối mặt với tu vi đã rớt xuống đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong của Đoàn Thần Phong, vẫn có mười phần nắm chắc. Chẳng qua là, hắn không dám ra tay, sợ Diệp Vân không giữ lời hứa, trạng thái bây giờ mà đối mặt với Diệp Vân, chỉ sợ một chiêu là có thể đủ để đánh chết hắn.

Đoàn Nghiễm Thần từ trong rất nhiều Vương tử mở một đường máu, cướp lấy vương vị, trong đó thi triển không biết bao nhiêu thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, thái độ lật lọng là chuyện bình thường, căn bản không tin tưởng nếu như Đoàn Thần Phong thua ở trong tay của hắn, Diệp Vân lại thờ ơ, để cho hắn rời đi.

"Còn không có chiến qua, làm thế nào biết được?" Đoàn Thần Phong xách thương chỉ xéo, giọng nói sục sôi.

Đoàn Nghiễm Thần nhìn về phía Diệp Vân, thái độ vô cùng lúng túng.

"Yên tâm, ta tuyệt đối không ra tay giết ngươi, tuyệt đối coi trọng chữ tín." Diệp Vân cười tủm tỉm nhìn hắn, chậm rãi nói.

Đoàn Nghiễm Thần làm sao có thể tin tưởng được điều đó, hắn nhìn nhìn chiến thương trong tay Đoàn Thần Phong, có ý định muốn đánh chết Đoàn Thần Phong nhưng lại không dám, vậy làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể đánh trước rồi hãy nói.

Diệp Vân vừa cười vừa đi sang một bên, sau đó lại nhanh chóng lấy hai người làm trung tâm vẽ ra một vòng tròn đường kính ước chừng mười trượng.

"Các ngươi ngay ở chỗ này trực tiếp đánh nhau, cào cấu cắn xé đều không cấm, nếu ai té xuống trước, coi như là thua."

Đoàn Nghiễm Thần khẽ giật mình, nếu như nói như vậy, hắn chỉ cần đem Đoàn Thần Phong đánh văng ra khỏi cái vòng này là được tính thắng, như vậy sẽ không đả thương đến Đoàn Thần Phong, Diệp Vân có khả năng sẽ không ra tay a.

Đoàn Thần Phong ngược lại là có chút không hiểu, nhíu mày, nhìn nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Chỉ để ý ra tay, không cần lo lắng."

Đoàn Thần Phong không nói thêm gì, phẫn nộ quát một tiếng xách thương xông lên, quang ảnh màu đen ở mũi chiến thương lập loè, đâm rách hư không.

Đoàn Nghiễm Thần trong tay cũng không có bất kỳ bảo vật nào, chẳng qua là giơ ngón tay lên điểm một điểm, nhìn qua không thấy kình lực từ đầu ngón tay bắn ra nhưng lại cực kỳ chuẩn xác điểm trúng bên trên mũi chiến thương.

Đinh!

Tiếng va đập của kim loại vang lên thanh thúy, Đoàn Thần Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay chấn động, chiến thương trong tay thiếu chút nữa rời khỏi tay bắn ra ngoài.

Sắc mặt Đoàn Thần Phong xanh mét, không thể tưởng được Đoàn Nghiễm Thần đã bị trọng thương như thế, tu vi rớt xuống đến loại trình độ này, thế mà chỉ cần dùng một ngón tay điểm ra một cái đã phá giải hoàn toàn sát chiêu của hắn, thoạt nhìn đơn giản vô cùng.

Thật không ngờ là Đoàn Nghiễm Thần trong lòng cũng đắng chát, sâu trong nội tâm của hắn rất muốn đem Đoàn Thần Phong cùng Diệp Vân chém giết, nhưng lại làm không được, giờ phút này muốn kích thương Đoàn Thần Phong lại không dám, thậm chí ngay cả xuất thủ nặng tay cũng không dám, chỉ có thể trước tiên ngăn cản một hồi, sau đó lại đem Đoàn Thần Phong đánh văng ra khỏi vòng tròn này, coi như là miễn cưỡng thắng được.

Hắn sợ Diệp Vân đột nhiên cải biến chủ ý, trực tiếp ra tay, nếu là như thế thì hết thảy coi như xong rồi. Đoàn Nghiễm Thần trong lòng cực kỳ biệt khuất, thân là vua của một nước, lại có thể rơi xuống loại tình trạng này, sinh tử nằm trong tay người khác, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Diệp Vân không có lên tiếng, chẳng qua là lẳng lặng đứng đấy, hướng về phía hai người cười cười.

Đoàn Thần Phong hít sâu một hơi, chân khí chậm rãi ngưng tụ, dù là giết không được Đoàn Nghiễm Thần, thực sự muốn đánh ra một kích toàn lực, xem hắn đến cùng có thể tiếp được bao nhiêu.

Chủ yếu nhất là hắn hiểu rõ Diệp Vân, tiểu tử này có thù tất báo, làm sao có thể đơn giản như thế bỏ qua cho Đoàn Nghiễm Thần, đây tuyệt đối không phải là tính cách của hắn.

Tuy rằng Diệp Vân nói sẽ không ra tay, nhưng mà khẳng định sẽ có lưu lại hậu thủ, tuyệt đối sẽ không thật sự thả Đoàn Nghiễm Thần đi.

"Đoàn Nghiễm Thần, đỡ thêm một thương nữa của ta." Đoàn Thần Phong hét lớn một tiếng, đột nhiên bước ra hai bước, chiến thương trong tay phun ra nuốt vào, hóa thành một tấm lụa, đâm thẳng vào lồng ngực Đoàn Nghiễm Thần.

Đoàn Nghiễm Thần nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, công kích như vậy chính xác mà nói có thể làm tổn thương đến hắn vào lúc này, nhưng lại có thể đơn giản ngăn cản.

Đoàn Nghiễm Thần lắc đầu, vừa muốn bước lên một bước, đưa tay tiếp được một phát này.

Đột nhiên, hắn phát hiện bộ pháp trở nên trầm trọng rất nhiều, cánh tay nhấc lên cũng chậm chạp không ít, tựa hồ trong không khí có một cỗ lực lượng kỳ lạ khốn trụ tay chân của hắn, mỗi một cái động tác đều muốn hao phí đại lượng chân khí.

Giờ phút này bản thân hắn vốn là bị trọng thương, tu vi mười không còn một, chân khí trong cơ thể gần như tiêu hao sạch sẽ, nhưng bây giờ phải tiêu hao thêm mấy chục lần nữa, chân khí lấy đâu ra để chịu nổi.

Đoàn Nghiễm Thần quá sợ hãi, chân khí trong cơ thể trào lên mà ra, không còn chú ý đến tiêu hao nữa, hắn chỉ nghĩ đến một chuyện là làm thế nào có thể ngăn cản được một chiêu này.

Nhưng mà, chân khí tiêu hao quá lớn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng giơ cánh tay lên, muốn hướng bên cạnh tránh né nhưng không thể làm được, chỉ trơ mắt nhìn chiến thương nhanh chóng tiến đến, hắc mang hóa thành tấm lụa, sượt qua cánh tay đánh trúng vào bộ ngực của hắn.

Thân thể của Đoàn Nghiễm Thần giờ phút này đã bị Diệp Vân kích thương, hầu như không có được phòng ngự quá mạnh mẽ, một phát đâm này của Đoàn Thần Phong đã trực tiếp đâm xuyên qua ngực phải hắn, xuyên qua lá phổi, xuyên ra từ phía sau lưng, trực tiếp đánh thủng.

Đoàn Thần Phong ngây ngẩn cả người, Đoàn Nghiễm Thần cũng choáng váng. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là thần sắc khó có thể tin.

Đoàn Thần Phong như thế nào đều không thể tưởng được rõ ràng có thể một thương đã đem Đoàn Nghiễm Thần đánh cho trọng thương. Đoàn Nghiễm Thần lại càng không thể tưởng được vì cái gì không gian lại đột nhiên ngưng trệ, mỗi một động tác đều muốn hao phí đại lượng chân khí.

Đoàn Nghiễm Thần vẫn là phản ứng nhanh nhạy, ánh mắt hướng về phía Diệp Vân, tràn đầy phẫn nộ, còn có một tia nghi hoặc.

"Ngươi, ngươi xuất thủ?"

Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói: "Ta nói sẽ không xuất thủ giết ngươi, nhưng chưa nói sẽ không bố trí một cái trận pháp nho nhỏ."

"Cái gì chiến pháp?" Đoàn Nghiễm Thần tức giận quát, lúc này cảm giác ngưng trệ trong không gian đã biến mất, nhưng mà thân thể của hắn bị xuyên thủng, chân khí tiêu hao không còn, triệt để mất đi lực chiến đấu.

"Một cái trận pháp không gian nho nhỏ mà thôi, chờ ngươi chính thức tìm hiểu được Không Gian Pháp Tắc, sẽ biết rằng việc bố trí rất đơn giản, nếu không thì ngươi nghĩ xem ta tại sao lại phải vẽ ra cái vòng tròn?"

Kỳ thật Diệp Vân lúc trước là cùng Kiếm Đạo lão tổ câu thông rồi thoáng một phát, từ lão đầu học được cách bố trí một cái trận pháp không gian đơn giản nhưng cực kỳ thực dụng, chính là nhằm vào trong đó xếp đặt một loại thiết kế, làm cho không gian đối với người này trở nên ngưng trệ, khó khăn, hành động bất tiện, mỗi một động tác đều muốn hao phí đại lượng chân khí. Còn đối với người bên cạnh, thì lại không có bất kỳ ảnh hưởng.

"Ngươi lật lọng, tâm ma khó trừ, ngày sau tất nhiên sẽ chết do bị tâm ma cắn trả." Đoàn Nghiễm Thần giận dữ không thôi, trong thanh âm đều là phẫn hận cùng không cam lòng, nhưng lại không có chút nào phương pháp xử lý.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Đoàn sư huynh, giết a."

Đoàn Thần Phong bước lên một bước, chiến thương trong tay hơi hơi lóe lên, trực tiếp đâm vào bụng dưới Đoàn Nghiễm Thần, chân khí lưu chuyển đem lục phủ ngũ tạng của hắn quấy thành mảnh vỡ.

Đoàn Nghiễm Thần nhìn xem cái lỗ máu ở phần bụng dưới, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng tuyệt vọng.

"Hai người các ngươi chết không yên lành, ta nguyền rủa các ngươi, ngày sau mỗi lần đột phá đều tao ngộ tâm ma đại kiếp nạn, thiên lôi hàng lâm, thân tử linh tiêu!"

Vua của một nước Đoàn Nghiễm Thần thân hình nhoáng một cái, ầm ầm ngã xuống đất, thân tử linh tiêu! (RIP Đoàn Nghiễm Thần)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.