Chương trước
Chương sau
Tiếng rống của Chân Hỏa Phi Sư tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên nó với Quân Nhược Lan đã sớm đạt thành hiệp nghị, lúc nãy nó tỏ ra yếu thế không phải vì nó không cách nào chiến thắng được Diệp Vân mà là vì giờ khắc bày, đợi đối thủ tê liệt sau đó xuất động, tranh thủ chém chết Diệp Vân.

Dễ nhận thấy, mưu kế của Chân Hỏa Phi Sư và Quân Nhược lan đã thành công, Diệp Vân và Thứu Vương hầu như không cách nào đáp trả được công kích như thế. Dù cho Diệp Vân có thể ngăn cản chân hỏa nhưng Thần Vũ Thứu Vương lại không cách nào chống cự, mà sát chiêu của Quân Nhược Lan mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, dưới một kích toàn lực như vậy, Diệp Vân vốn đang toàn tâm ngăn cản chân hỏa căn bản khó mà chống đỡ. Mà Thần Vũ Thứu Vương nếu như bị đánh trúng thì dù cho không có công kích của Quân Nhược Lan, nó cũng vô cùng nguy hiểm.

Công kích gào thét mà tới, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, hai mươi sáu tên ác đồ cũng ở trong đó, vì chém chết Diệp Vân mà Quân Nhược Lan không tiếc hy sinh lực lượng mình đã khống chế, loại người tàn nhẫn âm độc như vậy, đúng là nằm ngoài dự kiến của mọi người.

“Quá âm hiểm, Quân Nhược Lan, ta muốn giết đồ tiện nhân nhà ngươi.”

“Sau khi trở về nhất định phải bẩm báo sư tôn, con người Quân Nhược Lan đã hoàn toàn thay đổi.”

“Trong tay nàng ta có Thiên Lý Ảnh Độn Phù, hiển nhiên Thanh Đồng Tiểu Chung kia cũng là sư tôn trao cho, tất cả đều nằm trong dự liệu của sư tôn, ngươi trở về bẩm báo cái rắm á.”

Chúng đệ tử cùng la lên, đối mặt với công kích như vậy, bọn hắn vô kế khả thi.

Diệp Vân đứng trên lưng Thứu Vương, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, thúc dục pháp tắc hệ Hỏa đến cực hạn, quanh thân hắn lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ trong suốt.

Nhưng mà, hiểu biết của Diệp Vân đối với pháp tắc hệ Hỏa còn chưa được sâu sắc, thế nên dù hắn có thi triển ra toàn bộ lực lượng thì vòng bảo hộ này cũng chỉ cách thân thể ba tấc, không cách nào khuếch tán ra.

Hiển nhiên, ba tấc không gian thì không thể nào bảo vệ được Thần Vũ Thứu Vương trong đó.

Ngay sau đó, Diệp Vân làm ra một hành động không thể tưởng tượng nổi, hắn từ trên lưng Thứu Vương nhảy xuống, mạnh mẽ bảo hộ nó ở sau lưng mình.

“Thứu Vương, ngươi đi trước, tìm cơ hội đánh chết Quân Nhược Lan.” Diệp Vân trầm giọng quát, quang ảnh trong tay tăng vọt, trường kiếm màu tím lập tức phóng ra trăm ngàn đạo quang ảnh, dường như mỗi quang ảnh đều ẩn chứa lôi điện, rung động đùng đùng.

Tại thời khắc này, trạng thái thân thể Diệp Vân giống như đã khôi phục được đỉnh phong, từ trong cơ thể hắn bắn ra chân khí cuồng bạo, từng đạo ánh sáng lạnh lẽo ngưng tụ trên không trung, hóa thành một cái băng phách cực lớn. Cùng lúc đó, một đạo hỏa diễm phóng lên trời, thiêu cháy hừng hực.

Chỉ thấy hỏa diễm và băng phách quỷ dị dung hợp lại với nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, tạo thành một hỏa diễm màu lam bốc lên nhưng lại không phóng ra chút xíu nhiệt lượng nào.

Hỏa diễm này đứng sừng sững bên cạnh Diệp Vân, che chắn cực kỳ chặt chẽ Thần Vũ Thứu Vương sau lưng.

“Thứu Vương đi mau, nếu không sẽ không kịp nữa.” Diệp Vân tức giận quát, nếu như đã không thể né tránh, vậy thì dựa vào thực lực để cứng rắn chống đỡ đi.

Diệp Vân đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản được hai đạo công kích này, hắn không sợ chân hỏa, nhưng mà Chân Hỏa Phi Sư đã mạnh mẽ nhào đến, lực lượng ẩn chứa của bản thân nó cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Mà Quân Nhược Lan càng là nhẫn nhịn đến bây giờ mới đánh ra một kích mạnh nhất, thề phải chém chết Diệp Vân tại chỗ.

Trong mắt Thần Vũ Thứu Vương hiện lên tinh mang, nó hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Diệp Vân, nếu như bây giờ nó không đi thì thật sự sẽ không còn cơ hội ra thoát ra ngoài được.

Thần Vũ Thứu Vương kêu lên một tiếng, đôi cánh màu vàng dùng sức chấn động, phóng lên trời.

Cùng lúc đó, chân hỏa vọt đến trên người Diệp Vân, chỉ có điều bị ngăn trở bởi vòng bảo hộ mà pháp tắc hệ Hỏa tạo thành, một đạo chân hỏa khác thì hung hăng trùng kích vào phía trên tổ hợp băng và hỏa. Chỉ thấy hai kiện linh khí Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn ngưng tụ thành hỏa diễm màu lam lập tức bị chân hỏa tách ra, hóa thành vô số đạo lưu quang bay đi bốn phương tám hướng.

Sau một khắc, công kích của Quân Nhược Lan cũng thình lình xuất hiện.

Thiên Trượng Phượng Lăng chính là linh khí mạnh nhất của Phượng mỗ mỗ, giờ phút này trong tay Quân Nhược Lan, dường như đã khôi phục lại một chút phong thái năm đó.

Tấm lụa như cầu vồng, hung hăng quất vào lồng ngực Diệp Vân.

Chân khí trong cơ thể Diệp Vân đều hội tụ đến nơi đấy, muốn ngăn cản một kích khiến lòng người sợ hãi này.

Oanh!

Diệp Vân bị một lực lượng cực lớn đánh vào, cả người bay ra ngoài, chỉ nghe một tiếng oa, trong miệng hắn phun ra máu tươi, từ trên không trung bắn ra, dưới uy lực của chân hỏa lập tức bay hơi, không có chút xíu nào rơi xuống.

Thân hình Diệp Vân nặng nề rơi xuống cách đó hơm nười trượng. Giờ này, toàn thân hắn đau nhức kịch liệt, máu tươi phun ra xối xả, dường như lúc này phun ra còn hơn tất cả những lần hắn đã thổ huyết trước đó cộng lại.

Quân Nhược Lan và Chân Hỏa Phi Sư đồng thời từ trên không hạ xuống. Chân Hỏa Phi Sư đầy hứng thú nhìn chằm chằm về phía Diệp Vân đang nỗ lực gượng dậy, hai mắt nheo lại.

“Diệp Vân, ngươi không ngờ, đúng không?” Thanh âm của Quân Nhược Lan nhàn nhạt vang lên, thanh thúy như tiếng chuông ngân vậy.

Khóe miệng Diệp Vân co quắp, miễn cượng lộ ra vẻ mỉm cười.

Đúng lúc này, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống. Toàn thân Thần Vũ Thứu Vương hóa thành một đạo kim quang, xuất hiện trên đỉnh đầu của Quân Nhược Lan.

Quân Nhược Lan vừa rồi cũng phát hiện ra là Thần Vũ Thứu Vương, tên gia hỏa này được Diệp Vân yểm hộ cho nên không hề bị thương chút nào. Giờ phút này không biết là nó dùng bí pháp gì mà có thể đột ngột xuất hiện trên đầu của nàng ta.

Khuôn mặt Quân Nhược Lan khẽ biến. Một màn này đúng là không có trong tính toán của nàng ta. Nàng vốn cho rằng cả Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương cho dù không chết thì cũng trọng thương, như vậy thì còn lại đám người Tô Ngâm Tuyết thì đúng là không đáng nhắc tới, tiện tay là có thể giết sạch.

Điều khiến cho nàng ta khó chịu chính là, vì để giết chết Diệp Vân mà nàng ta không tiếc dùng Chân Hỏa, đốt cháy cả hai mươi sáu tên ác đồ, chỉ trong nháy mắt đã khiến chúng thành những cỗ thi thể cháy đen, thế nhưng vẫn không thể làm tổn thương đến Thần Vũ Thứu Vương, như vậy thì đúng là quá lãng phí rồi.

Mặc dù Quân Nhược Lan không ngờ Thần Vũ Thứu Vương có thể tránh được một kiếp này, thế nhưng thân là đệ tử được Tử trưởng lão coi trọng nhất, tự nhiên là có cách bảo vệ tính mạng của mình.

Dưới ánh sáng vàng kim đang bắn đến, thân thể của nàng ta đột nhiên trở nên ảm đạm dần.

Oanh!

Công kích của Thần Vũ Thứu Vương ầm ầm đánh xuống, đánh trúng vào Quân Nhược Lan, nhưng lại thấy thân ảnh của nàng ta chậm rãi tản đi.

Thiên lý Ảnh Độn Phù!

Tại thời khắc mấu chốt, Quân Nhược Lan lại một lần nữa thi triển Thiên Lý Ảnh Độn Phù, tránh thoát chiêu công kích tuyệt sát này.

Diệp Vân thấy thế thì trợn mắt há mồm. Hắn không thể ngờ rằng loại phù lục trân quý như thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, Quân Nhược Lan lại có thể sử dụng hai lần. Hắn tuy rằng không hiểu rõ về thần phù, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng, loại thần phù trân quý như thế thì trong một khoảng thời gian ngắn, sao lại có thể sử dụng được đến tận hai lần? Hơn nữa, hắn còn nghe được từ miệng Tô Ngâm Tuyết nói, thần phù là loại vật phẩm tiêu hao, dùng một lần là tiêu tán. Chẳng lẽ Quân Nhược Lan lại có đến hai tờ Thiên Lý Ảnh Độn Phù?

Diệp Vân giương mắt nhìn lại thì thấy thân ảnh Quân Nhược Lan môt lần nữa xuất hiện sau lưng của Chân Hỏa Phi Sư. Mà lúc này, xung quanh nàng là mấy chục đầu linh thú bao quanh, bảo hộ nghiêm ngặt.

Một kích không trúng, Thần Vũ Thứu Vương cũng không chút chần chờ, thân hình của nó khẽ đão trong không trung, hung hăng lao về phía Chân Hỏa Phi Sư. Nếu như không có Chân hỏa thì nó tự tin rằng có thể dựa vào cường độ thân thể mà đánh bại con Chân Hỏa Phi Sư này.

Nhưng mà, Chân Hỏa Phi Sư hiển nhiên đã có phòng bị. Trong khoảng khắc khi thấy Thần Vũ Thứu Vương lao về phía mình thì nó liền há miệng, phun ra một đạo chân hỏa nữa, nhanh chóng vô cùng.

Nhưng mà, cho dù Chân hỏa có tốc độ không chậm thì tốc độ của Thần Vũ Thứu Vương cũng không kém bao nhiêu.

Ngay khi Chân Hỏa Phi Sư vừa phun ra chân hỏa thì móng vuốt của Thần Vũ Thứu Vương đã ghim vào mặt nó, sau đó thu lại một cách nhanh chóng. Trên mặt Chân Hỏa Phi Sư lúc này đầm đìa máu tươi. Nó chỉ cảm thấy khí kình cuồng bạo từ mặt đang dũng mãnh tràn vào cơ thể, len lòi vào kinh mạch, mang theo một lực phá hoại vô cùng cường đại.

Nhưng mà, vì một công kích này cho nên Thần Vũ Thứu Vương cũng không thể nào tránh thoát được chân hỏa của Chân Hỏa Phi Sư. Chỉ thấy thân hỏa trùm lên cơ thể Thần Vũ Thứu Vương, bao bọc nó vào trong đó.

Hittt…Thần Vũ Thứu Vương kêu lên một tiếng thê lương, rồi bay thẳng lên trời. Lúc này, chỉ thấy quanh thân nó có một tầng kim quang nhàn nhạt, miễn cưỡng ngăn cản sự ép sát của chân hỏa, thế nhưng trông mờ nhạt như vậy thì tùy thời đều có thể biến mất.

Diệp Vân kinh hãi, cố gắng đứng dậy. Hắm móc ra một vốc đan dược nhét vào miệng. Mấy chục viên linh thạch thượng phẩm liền nổ tung, hóa thành một đám linh khí, bao phủ Diệp Vân vào bên trong.

Tiểu Hấp Tinh Quyết được thúc giục đến cực hạn, từng luồng linh khí cuồng bạo lập tức được hút vào.

“Tiên Ma Chi Tâm, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau chóng hấp thu linh khí, chữa trị thương thế cho ta. Nếu không, một khi ta thân vẫn thì ngươi cũng không tốt lành gì đâu.” Diệp Vân gầm lên trong lòng. Vừa rồi hắn đã thử kêu gọi Tiên Ma Chi Tâm, muốn nó ngăn cản một kích của Quân Nhược Lan, thế nhưng mà Tiên Ma Chi Tâm lại không có chút phản ứng nào, dường như đã biến mất vậy.

Giờ khắc này, đã đến thời điểm nguy cấp, nếu như Tiên Ma Chi Tâm không thể nhanh chóng chữa trị thương thế cho Diệp Vân, hoặc là khiến hắn có thể chống lại được Chân Hỏa Phi Sư thì hôm nay, đúng thật là phải vùi thân tại Đoạn Hồn Sơn Mạch này thật rồi.

Đoàn Hồn Sơn Mạch, tất cả mọi người đều đoạn hồn.

Tiên Ma Chi Tâm dường như đã nghe được lời kêu gọi của hắn, rốt cuộc tại huyệt Thiên Trung trong lồng ngực hiện ra. Lập tức, từng luồng linh khí cuồng bạo do Tiểu Hấp Tinh Quyết hấp thu, trong nháy mắt được nó hấp thu sạch sẽ, sau đó thì một luồng linh khí cực ký tinh thuần liền trào ngược lại cơ thể của Diệp Vân.

Luồng linh khí này so với lúc trước thì ở bất cứ phương diện nào đều tinh thuần hơn, tinh thuần đến mức không cần luyện hóa, vừa xuất hiện trong cơ thể Diệp Vân thì liền biến thành chân khí. Luồng linh khí này lại còn có công hiệu vô cùng kỳ diệu, nó chỉ vận chuyển qua một lần mà Diệp Vân liền cảm thấy những trọng thương trong lục phủ ngũ tạng của mình rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Đây quả thực là một điều khó có thể tưởng tượng nổi, cho dù là loại đan dược thần kỳ nhất cũng không thể có hiệu quả như vậy. Chỉ trong một tích tắc, Diệp Vân liền cảm thấy thương thế trong cơ thể mình đã hồi phục được sáu bảy phần, chân khí cũng nhanh chóng được hồi phục.

Chân Hỏa Phi Sư tựa hồ như cảm nhận được sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của Diệp Vân. Nó gầm nhẹ một tiếng, sau đó ầm ầm lao về phía Diệp Vân. Lúc này, máu tươi trên khuôn mặt nó chảy ra đầm đìa, thoạt nhìn trông vô cùng dữ tợn. Một đạo chân hỏa xuất hiện trên không trung, sau đó bắn thẳng đến.

Cùng lúc đó thì cả người Chân Hỏa Phi Sư được bao phủ trong hỏa diễm, trông như một viên hỏa cầu cực lớn, ầm ầm lao về phía Diệp Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.