Ngọn núi sụp xuống rất nhanh, lăn xuống những viên đá to, đá vụn bay tứ tung, mọi người từ xa nhìn lại mà thấy lạnh cả người, nếu lúc này vẫn không chạy ra được, thì sẽ táng thân dưới ngọn núi này. Tu vi của bọn hắn cũng không tồi, đều là tinh anh được trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, nếu ở thế tục, dù vua của một quốc gia cũng phải cung kính khiêm nhượng trước bọn hắn.
Nhưng khi bọn hắn đứng trước thiên nhiên, như cảnh núi cao sụp xuống, lại cảm giác giống như con sâu cái kiến, dù họ có thể ngăn cản đánh nát một số cự thạch bay loạn tới. thế nhưng không ai có thể nắm chắc một mực ngăn cản những trùng kích như thế, chỉ sợ chân khí sẽ rất nhanh hao hết, thân vẫn linh tiêu.
Mọi người còn đang xúc động thì chợt nghe Diệp Vân hô to một tiếng.
"Làm sao vậy?" Tô Ngâm Tuyết phản ứng đầu tiên, hỏi gấp.
"Không biết, chúng ta đi mau, ta có một loại trực giác, thập phần nguy hiểm." Diệp Vân lắc đầu, sắc mặt đã ngưng trọng đến cực hạn.
"Vậy còn chờ gì, chúng ta đi mau." Tô Linh hơi nâng Diệp Vân lên, cất bước đầu tiên.
Đoàn Thần Phong sờ lên mũi, cười nói: "Núi sụp rồi thì còn có thể có cài gì nữa? Lá gan của Diệp Vân ngươi càng ngày càng nhỏ rồi.”
Dư Minh Hồng nói: “Cũng không thể nói như vậy, tuy ngọn núi kia đã sụp đổ, theo lý thì không có việc gì, nhưng chân khí của Diệp sư huynh còn chưa hồi phục, việc cấp bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-tien-hiep/2957110/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.