Chương trước
Chương sau
Nhìn khắp bốn phía xung quanh, tất cả chỉ là những dãy núi chằng chịt đan xen lẫn nhau đầy mê hoặc, nhưng nhìn kỹ lại thì càng thấy giống nhau như đúc.

Trong lòng năm người Diệp Vân đều dâng lên một nỗi khiếp sợ. Cao thủ Thiên Kiếm Tông hiện tại cũng không thể thực hiện được kiệt tác như thế này, chắc hẳn là bố trí của các bậc cao thủ tiền bối. Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước quả nhiên không hề tầm thường chút nào.

Đặc biệt là Diệp Vân. Từ lời kể của Kiếm Đạo Lão Tổ hắn đã biết Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước tại Đế quốc Đại Tần hưng thịnh đến mức nào, lại càng cảm thấy bí tàng mà Thiên Kiếm Tông chôn giấu ở Đế quốc Đại Tần ắt hẳn trân quý đến vô cùng.

"Mọi người cẩn thận một chút. Nếu đã tiến vào đây thì không cần để ý đến những chuyện khác, mau nhìn xem có lối thoát ra ngoài hay không. Nếu có thể tìm được một ít bảo vật thì càng tốt". Diệp Vân hít sâu, nhỏ giọng dặn dò.

"Tất nhiên rồi! Dù sao đã tiến vào vùng không gian trận pháp này, làm gì có đạo lý ra về tay không chứ". Đoàn Thần Phong nhún vai, ra vẻ có cũng được mà không có cũng không sao.

"Không cần ngươi nói! Câm miệng!" Tô Linh trừng mắt, liếc hắn một cái, sau đó từ từ quan sát khắp bốn phía.

Trong năm người thì lĩnh ngộ của Tô Linh đối với không gian trận pháp là sâu sắc nhất. Thấy nàng chăm chú xem xét, những người khác cũng không lên tiếng mà chỉ cảnh giới xung quanh.

Qua một nén nhang, đã nghe Tô Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Như thế nào rồi? Tiểu Linh nhi." Đoàn Thần Phong tươi cười, vội vàng hỏi.

Tô Linh lườm hắn, sau đó quay lại nhìn Tô Ngâm Tuyết: "Tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ cũng có thể nhìn thấu được trận pháp nơi này. Trước mắt mà nói thì cũng không có gì nguy hiểm. Không gian trận pháp ở đây chính là ảo trận, cũng không có sát trận.”

Tô Ngâm Tuyết gật đầu, trầm ngâm: "Đúng vậy, tỷ cũng nhìn ra được một chút, tuy nhiên không dám xác nhận. Nếu Linh Nhi muội đã nói thế tất nhiên không sai rồi".

Diệp Vân mỉm cười vỗ đầu Tô Linh: "Nếu đã như thế, chúng ta cứ từ từ mà đi tới, sẵn tiện nhìn xem có đường nào xuống núi hay không."

"Chuyện xuống núi là không thể rồi! Vùng không gian ảo trận này không biết rộng lớn cỡ nào. Trông thì có vẻ chỉ là một đỉnh núi thôi, nhưng chỉ e chúng ta đi mất mười năm cũng không thể thoát ra ngoài đó". Tô Linh lắc đầu. Đã là không gian ảo trận do đại năng Kim Đan Cảnh bố trí, vào dễ ra khó là điều tất nhiên.

"Điều này cũng không sao. Nếu không có sát trận tồn tại, dù cho chúng ta không làm gì thì chỉ cần qua năm ngày thí luyện sẽ chấm dứt. Đến lúc đó mọi người đều trở về Thiên Kiếm Tông". Dư Minh Hồng bỗng nhiên cất lời. Vẻ mặt của hắn lúc nãy có chút nghiêm trọng, nhưng giờ đã dần dần thả lỏng theo thời gian.

Tô Linh xùy một tiếng, cười nói:"Tiểu Dư Tử cũng thật biết tưởng tượng đó. Nếu không gian ảo trận này đơn giản như lời ngươi nói thì đâu cần đại năng Kim Đan Cảnh phải hao phí tinh lực mà bố trí làm gì?"

Dư Minh Hồng khẽ giật mình, thốt lên:"Vậy không gian ảo trận này sẽ ra sao?"

"Nếu đã là không gian ảo trận thật sự, không chỉ có không gian biến ảo mà còn có thời gian biến ảo. Nói không chừng chúng ta ở đây một năm nhưng bên ngoài chỉ mới vài ngày thôi". Tô Linh chậm rãi trả lời.

"Oa! Nếu tốc độ thời gian trong và ngoài trận pháp khác biệt như muội nói, vậy chúng ta ở lại đây tu luyện một năm, thế giới bên ngoài chẳng phải chỉ mới qua một ngày đó sao. Nếu dốc lòng tu luyện thì thực lực chúng ta sẽ đến đạt đến trình độ nào đây? Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy sảng khoái rồi!" Đoàn Thần Phong nhất thời hưng phấn, kích động hô to.

Tô Linh trợn mắt nhìn hắn, cũng chẳng thèm giải thích làm gì.

Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không có chuyện tốt như thế đâu! Đã là ảo trận vậy thì tất cả đều là hư ảo. Dù ngươi có tu luyện mười bảy mười tám năm ở đây cũng vậy thôi, tuyệt đối không có tiến bộ quá nhiều, thậm chí khả năng cao nhất là không đạt được bất kỳ tiến bộ nào. Bởi vậy, bây giờ quan trọng nhất là phải thăm dò không gian ảo trận này bằng mọi cách, tìm ra cách thức rời khỏi nơi đây sớm nhất có thể.”

"Đúng thế! Tuy rằng trong ảo trận này không có tồn tại sát trận, nhưng nếu chúng ta không tìm được cách thức rời khỏi đây thì rất dễ bị lạc mất phương hướng. Nói không chừng có khi chúng ta chỉ còn cách sống ở đây đến hết quãng đời còn lại. Cuối cùng hồn siêu phách lạc, thân xác cũng tiêu tán, tan thành mây khói". Tô Linh khẽ gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp kia chỉ đọng lại sự nghiêm trọng.

Diệp Vân chau mày hỏi: "Sống hết quãng đời còn lại sao? Đã là ảo cảnh, thân thể chúng ta đáng lẽ không có quá nhiều biến đổi mới đúng chứ?"

Giọng Tô Linh đều đều: "Đã là ảo cảnh, tất cả đều là hư ảo. Qua thời gian dài sống trong không gian ảo này, thân thể lẫn tâm hồn đều phát sinh biến hóa theo thời gian. Dù cho chúng ta biết rõ đây là ảo cảnh, tâm hồn cũng sẽ dần dần già đi. Cuối cùng tâm lực quá mệt mỏi, hóa thành hư vô".

Thần sắc Diệp Vân chợt ngưng trọng, hắn trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của Tô Linh. Không hổ danh là ảo trận do đại năng Kim Đan Cảnh bố trí. Rõ ràng là hư ảo nhưng lại có công hiệu khiến cho người ta dù ở đây trăm năm cũng có tác dụng giống như ở ngoài trăm năm vậy. Dựa theo tu vi mấy người bọn họ thì sống một hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Nhưng trong ảo trận này lại không hề có khái niệm về thời gian, một hai trăm năm tuổi trong đây có thể chỉ là một cái nháy mắt ở bên ngoài, tu vi lại không có cách đột phá. Như vậy khi tuổi thọ vừa tới sẽ hồn siêu phách tán mà thân xác cũng không còn.

"Làm cách nào tìm được con đường rời khỏi ảo trận này?" Diệp Vân trầm giọng.

"Mọi người còn nhớ rõ phương pháp mà chúng ta dùng để phá giải không gian trận pháp trong Hoa Vận Bí Tàng không?" Tô Linh không đáp mà hỏi ngược lại.

"Chủ động tác động lên trận pháp khiến cho trận pháp phản ứng lại. Chỉ cần có phản ứng lại thì sẽ thấy dấu vết mà trận pháp để lại, chúng ta liền có cơ hội phá trận". Diệp Vân suy nghĩ một chút, hắng giọng nói.

"Không sai! Diệp Vân, trí nhớ của huynh cũng không tệ". Tô Linh cười cười, rồi quay lại: "Đoàn Thần Phong, huynh tới tác động lên trận pháp đi!"

Đoàn Thần Phong ngạc nhiên, không vui mà cự tuyệt: "Sao lại là ta?"

"Vì huynh có kinh nghiệm". Tô Linh cười hì hì không ngừng

"Ta mặc kệ. Ai biết có sát trận tồn tại hay không. Ta cũng không muốn hy sinh một mình ta mà thành toàn cho mọi người". Đoàn Thần Phong ngước mắt nhìn trời, hừ một tiếng.

"Vậy cũng được thôi! Ngươi đã mặc kệ như vậy, lát nữa đừng có đi theo chúng ta. Hơn nữa ta nói rõ cho huynh biết, dù huynh có đi theo cũng mất dấu thôi. Tuy ta không có cách đưa mọi người đi ra ngoài, nhưng muốn đưa mọi người rời xa khỏi đây khoảng hai vòng cũng không thành vấn đề.” Tô Linh bắt đầu cười híp mắt

Khóe miệng Đoàn Thần Phong co quắp, giật giật vài cái, sau đó hắn trưng vẻ mặt đau khổ ra nói: "Tác động lên trận pháp như thế nào?"

"Rất đơn giản thôi! Công kích! Chỉ cần không ngừng công kích về một phía nhất định thì trận pháp sẽ bị tác động. Tuy nhiên huynh cũng phải cẩn thận. Dù không có sát trận tồn tại nhưng phản lực của lực công kích cùng với lực lượng phòng hộ của trận pháp cũng sẽ khiến huynh nếm chút khổ sở. Cứ cẩn thận một chút là được". Tô Linh vẫn cười cười.

Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, không thèm đáp lại. Hắn nhìn khắp nơi vài lần, sau đó đi về phía dãy núi đá cực lớn kia.

Chỉ thấy quang ảnh lóe lên trong tay hắn. Một đạo chân khí hùng hậu bao bọc toàn bộ nắm tay phải, rồi mang theo ánh sáng lấp lánh, hung hăng đánh tới.

Ầm!

Thiết quyền đánh lên dãy núi đá, quang ảnh bắn ra bốn phía. Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc đó là, dãy núi kia lý ra phải rạn nứt hay vỡ vụn nhưng nó vẫn đứng sừng sững bất động trong quang ảnh, dù một vết nứt nhỏ cũng không thấy.

"Sao có thể như thế?" Đoàn Thần Phong giật mình, hỏi theo bản năng.

"Tiếp tục công kích!" Giọng dịu dàng của Tô Linh bỗng vang lên.

Đoàn Thần Phong ngược lại nói gì nghe nấy, ngưng tụ chân khí ở hai tay, tiếp tục công kích mạnh mẽ.

Ánh sáng bắn ra bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt. Toàn bộ đỉnh núi đều bị quang ảnh bao phủ, âm thanh thật nhức óc đinh tai.

Ầm~

Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh từ không trung vang lên. Lập tức ánh sáng chói chang khắp bầu trời thu lại, trên núi đá kia lập tức xuất hiện một vết nứt nhỏ, rồi nhanh chóng lan rộng ra, trong nháy mắt đã rậm rạp chằng chịt như mạng nhện. Cuối cùng nổ đùng một tiếng, hóa thành một đống đá vụn.

"Ảo trận được thúc giục rồi". Trên gương mặt đẹp của Tô Linh hiện lên một tia mừng rỡ, sau đó nghiêm nghị quát: "Đoàn Thần Phong, huynh mau trở lại, chúng ta năm người tựa lưng vào nhau không được tách ra."

Không cần Tô Linh nhắc nhở, Đoàn Thần Phong sau khi đánh nát núi đá cũng chuẩn bị trở về. Lúc nghe được tiếng Tô Linh, hắn đã ở bên cạnh Diệp Vân.

Ầm~

Trong nháy mắt Đoàn Thần Phong rời khỏi, núi đá vỡ vụn kia trong chốc lát bay vút lên, xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng vù vù không ngớt.

Ngay sau đó, một quang ảnh nhè nhẹ lóe ra giữa vố số đám đá vụn. Đống đá vụn này cuối cùng tụ lại vào cùng một chỗ, tạo thành một thạch đầu cự nhân cao tận mấy trượng.

Một cỗ khí tức hung ác lập tức ập đến, trong nháy mắt đã bao phủ hết cả đỉnh núi kia lại.

A a a ~

Thạch đầu cự nhân ngửa mặt lên trời thét dài. Âm thanh chấn động khắp nơi, kéo dài quanh quẩn trên khắp bầu trời, trong khắp dãy núi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thạch đầu cự nhân bước về phía năm người. Mỗi bước đều nhấc lên thật cao rồi nặng nề nện xuống đất. Cả ngọn núi đều khe khẽ rung động lắc lư, giống như đang có một cơn động đất xảy ra vậy.

"Khí tức thật cường hãn, ngay cả Linh Thú bình thường cũng không có được khí lực mạnh mẽ như thế!" Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết cau lại. Nàng là cao thủ Trúc Cơ Cảnh nên thần hồn cực kỳ mẫn cảm, sớm đã phát giác ra uy áp của thạch đầu cự nhân cao mấy trượng trước mắt này.

Sắc mặt Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng hơi đỏ ửng, thân thể khẽ run rẩy. Tu vi hai người tuy đã đủ để khinh thường tuyệt đại bộ phận đệ tử Luyện Khí Cảnh, nhưng dù sao vẫn không phải là Trúc Cơ Cảnh. Đối diện với loại uy áp phát ra từ thần hồn như thế này nhất thời không thể chống đỡ nổi.

Linh hồn Diệp Vân vô cùng cường đại, loại uy áp này đối với hắn mà nói không có chút uy hiếp nào. Tô Ngâm Tuyết là cao thủ Trúc Cơ Cảnh cũng không bị ảnh hưởng gì.

Ngược lại Tô Linh mới là người khiến cho Tô Ngâm Tuyết phải bất ngờ. Nàng không ngờ muội muội của mình đối mặt với uy áp này lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Trên mặt nàng không có nửa điểm sợ hãi, tựa như uy áp này đối với nàng không có bất cứ tác dụng nào.

Trong mắt Tô Ngâm Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc. Vì nàng có thể cảm giác được, Tô Linh cũng không dùng bất cứ pháp bảo nào để ngăn cản uy áp của thạch đầu cự nhân. Hoàn toàn chống đỡ bằng tu vi của bản thân, không bị ảnh hưởng gì cả, điều này đúng là không thể nghĩ tới.

"Thế chất Linh Nhi hình như rất đặc biệt. Lúc trước chúng ta đã gặp qua uy áp có thể so với uy áp của Trúc Cơ Cảnh, nhưng đối với nàng hình như không có tác dụng". Diệp Vân thấy sự khiếp sợ trong mắt Tô Ngâm Tuyết, thấp giọng kể lại.

Tô Ngâm Tuyết nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Diệp Vân bước lên trước một bước, khẽ kéo tay Tô Linh, đem nàng bảo hộ ở phía sau lưng mình.

"Linh nhi, nếu muội đỡ không nổi thì lui về sau một chút đi."

"Không cần, uy áp của tên to xác này vô dụng đối với muội!" Tô Linh nhẹ nhõm lắc đầu. "Tuy nhiên sức mạnh của tên này có lẽ rất lớn. Dù nó là ảo giác do ảo trận sinh ra, nhưng phải đánh tan nó mới khiến cho ảo trận sinh ra sơ hở. Theo quan sát của muội thì chắc phải hạ gục hắn mấy lần mới có thể tìm được đường ra."

Diệp Vân gật đầu:"Tên to xác này cứ giao cho ta là được"

Hắn buông tay cô bé ra. Vầng sáng lập lòe trong tay, hào quang màu lam nhạt xuất hiện, nhiệt độ xung quanh giảm đi nhanh chóng.

"Băng linh khí?"

Tô Ngâm Tuyết sửng sốt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.