Chương trước
Chương sau
Trên bầu trời, bóng dáng chiến đao trắng noãn bị vầng sáng màu xanh đánh trúng, lập tức hóa thành hư vô.

Đám người Thi trưởng lão đồng thời khẽ giật mình, đây chính là một trong ba Thái Thượng Trưởng lão mạnh nhất Thiên Kiếm Tông, Đao Trưởng lão, cho dù là Tông chủ Thiên Kiếm Tông và Thi Trưởng lão thì đối với Đao Trưởng Lão đều xem như là sư thúc.

Pháp ấn của Đao Trưởng lão, đến Tông chủ Thiên Kiếm Tông cũng muốn nể tình, chớ nói chi những người khác.

Nhưng mà, pháp ấn này lại bị một đạo ánh sáng xanh đánh thủng, lập tức hóa thành hư ảo.

"Ai? Ai lớn gan như thế?" Thi trưởng lão hầu như không dám tin vào hai mắt của mình, bên trong Thiên Kiếm Tông còn người dám đánh vỡ pháp ấn của Đao Trưởng lão?

"Hừ, ta ngược lại muốn hỏi một chút, ai cho lão Đao Tranh Vanh đó lá gan lớn như vậy, thật không ngờ dám can thiệp công việc trong tông." Một đạo nhân ảnh từ đằng xa nhanh chóng bắn đến, người chưa đến, một cỗ mùi rượu mang theo vị thuốc đến trước.

Bóng người hiện lên, chỉ thấy Thất trưởng lão mặc quần áo cũ nát, đứng ở trước người Diệp Vân, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Thi trưởng lão, sau đó tay trái nhấc vò rượu, đỗ một miệng lớn.

"Thất trưởng lão, là lão nhân gia ngài" Diệp Vân khẽ giật mình, hết sức vui mừng.

"Thất sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Tô Hạo sững sờ, đi lên trước.

Tử trưởng lão chứng kiến người đến dĩ nhiên là Thất trưởng lão, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui thích, thân hình nhảy lên, xuất hiện bên cạnh hắn.

"Thất sư đệ, vậy là ngươi cũng xem trọng Diệp Vân a."

Sắc mặt Thi trưởng lão xanh mét, tình cảm phẫn nộ bộc lộ trong lời nói ban đầu lập tức tiêu tán không còn, vẻ mặt thâm độc.

"Thi Thành Nhạc, ngươi còn chưa cút?" Thất trưởng lão thoáng lau tàn rượu trên khóe miệng, trong tiếng nói đều mang ý trào phúng.

Thi trưởng lão khóe miệng co quắp, động vài cái, nói: "Lão Thất ngươi đừng có quá mức, không hảo hảo chịu trách nhiệm chăm sóc linh điền, mà lại chạy đến Thiên Thần Phong giương oai."

"Ngươi là ai? Chỉ một con chó của Đao Tranh Vanh mà thôi, còn không cút ta liền đánh ngươi, răng rơi đầy đất." Thất trưởng lão khinh miệt quét mắt nhìn hắn một cái, lại mang đầy bi thương.

Khuôn mặt Thi trưởng lão phẫn nộ, hắn thân là một trong những trưởng lão phụ trợ Tông chủ Thiên Kiếm Tông, ngày bình thường chưa từng có người nào dám cùng hắn nói chuyện như thế,cho dù là tông chủ cùng hắn nói chuyện cũng phải khách khí.

Nhưng mà hắn không có cách nào gây khó dễ cho Thất trưởng lão, Thất trưởng lão nổi danh xấu là nóng nảy, chớ nghĩ hắn nhất thời tỉnh táo nhất thời hồ đồ, thế nhưng tu vi của hắn so với Thi trưởng lão quả thật là cao hơn vượt quá một cấp bậc, Thất trưởng lão cũng là một trong vài vị ít ỏi trong trông đạt tới tu vi Trúc Cơ cảnh thất trọng, có hi vọng trùng kích Kim Đan cảnh.

Nếu như Thất trưởng lão muốn xuất thủ thì mười Thi trưởng lão cũng chưa đủ hắn đánh.

"Lão Thất, ngươi, ngươi sẽ hối hận." Thi trưởng lão ném ra một câu tàn nhẫn, quay người rời đi.

Bên kia, trong mắt Âu Dương Vấn Thiên hiện lên một tia bất đắt dĩ, khóe miệng co quắp giật hai cái, đi lên phía trước.

"Thất sư huynh, đã lâu không gặp."

Thất trưởng lão căn bản không có liếc nhìn hắn một cái, chỉ khoát tay áo, Âu Dương Vấn Thiên tự biết lưu lại không có bất kì thể diện liền xoay người rời đi.

Mô Dung Vô Tình tức thì liếc nhìn Thất trưởng lão, cũng không có nói lời nào, cũng không có chào hỏi, quay người rời đi.

"Thất sư đệ, sao ngươi lại đến đây?"

Tông chủ Thiên Kiếm Tông vẫn luôn không nói chuyện, thẳng cho tới khi bọn Thi trưởng lão cùng Mộ Dung Vô Tình rời đi, lúc này mới đi đến.

"Đúng vậy đấy Thất sư huynh, ta đã nhiều ngày chưa thấy qua ngươi, cũng không dám tùy tiện đến Linh Điền quấy rầy ngươi, hôm nay ngươi là vì Diệp Vân mà đến đây sao?" Phong chủLãm Nguyệt Phong Tịnh Như Thủy mỉm cười đi tới, vòng eo vặn vẹo.

"Chỗ Linh Điền của ta có chút ít tài liệu không có, ngươi cho người đem chút tài liệu đó qua chỗ của ta." Thất trưởng lão nhìn thoáng qua Tịnh Như Thủy, đưa tay hất lên, chỉ thấy một mảnh giấy phát ra âm thanh vù vù bắn nhanh về phía Tịnh Như Thủy.

Tịnh Như Thủy tiếp được, cũng chưa từng nhìn một cái, liền cười nói:"Thất sư huynh ngươi muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần Lãm Nguyệt Phong có, nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi."

Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi gần nhất tu hành Nguyệt Hoa Quyết có phải hay không đã đến bình cảnh?"

Lập tức nét mặt Tĩnh Như Thủy đầy vẻ tươi cười, liên tục gật đầu không ngừng.

"Thử vận hành mười lần, sau đó nghịch chuyển ba lượt, cứ như thế tu hành một tháng, mới có thể đủ giải quyết." Thất trưởng lão nói nhàn nhạt.

"Đa tạ Thất sư huynh." Tĩnh Như Thủy quá vui mừng, dịu dàng cúi đầu.

Phong chủ Trích Tinh Phong Vu Quang Viễn lên tiếng chào hỏi rất gượng gạo, sau đó liền lui sang một bên không nói thêm gì nữa.

"Vu sư đệ, tính tình của ngươi quá lạnh nhạt, mặc dù là do tu luyện Vẫn Tinh quyết, nhưng mà như vậy không phải tu Tiên chính đạo, ngày sau hiền hoà một chút, có lẽ sẽ có kết quả không tưởng được." Ánh mắt Thất trưởng lão đảo qua, nhàn nhạt nói ra.

"Thất sư huynh ngươi rất nhàm chán, lời này nếu như ba năm trước đã từng nói qua thì không cần nói nữa." Thoạt nhìn tính cách Vu Quang Diễn cực kì lạnh nhạt, thậm chí không muốn cùng Thất trưởng lão nói thêm một câu.

Thất trưởng lão cũng lơ đễnh, quay đầu nhìn về phía Tông chủ Thiên kiếm Tông, trong tay giơ lên một hủ rượu:"Bái kiến Tông chủ đại nhân."

"Thất sư đệ, ta và ngươi là đồng môn sư huynh đệ, không cần khách khí như thế, chúng ta như sư huynh đệ lúc trước là được." Tông chủ Thiên Kiếm Tông mỉm cười, khoát tay áo.

Thất trưởng lão gật đầu nhẹ, nhìn về phía Tô Hạo.

"Tô sư đệ, tiểu tử này không thích hợp với ngươi, lấy tính cách của ngươi, nếu Diệp Vân trở thành đệ tử của ngươi, về sau thành tựu sẽ có hạn chế rất lớn."

"Cái này. . ." Tô Hạo khẽ giật mình, hắn thật không ngờ Thất trưởng lão nói ra loại lời này.

"Đương nhiên, trong cơ thể tiểu tử này ẩn chứa Lôi linh khí, Thập Sát Trận của ngươi cuối cùng cũng cũng có thể hoàn thành. Như vậy đi, tiểu tử này về sau đi theo ta, mà Thập Sát Trận của ngươi cũng có thể truyền thụ cho hắn, đến lúc đó hắn giúp ngươi mấy lần là được." Thất trưởng lão trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn nhìn Diệp Vân, sau đó chậm rãi nói ra.

"Cái gì?"

Ngoại trừ Diệp Vân, hầu như tất cả mọi người đều kinh hô lên, bọn hắn sợ lỗ tai của mình nghe lầm, đồng thời hướng nhìn về phía Thất trưởng lão.

"Thất sư huynh, ngươi mới vừa rồi là nói, ngươi muốn thu Diệp Vân làm đồ đệ?" Trên mặt Tô Hạo đều là khó có thể tin.

"Đúng vậy, Thất sư đệ ta nhớ ngươi chưa bao giờ thu đồ đệ đó." Vẻ mặt Tông chủ Thiên Kiếm Tông cũng lộ khiếp sợ.

Ánh mắt Thất trưởng lão lạnh lùng đảo qua bọn hắn, nói: "Mỗi người các ngươi đều thu một đám đệ tử, ta một tên còn không có, hiện tại thu một tên không được sao?"

"Tiểu tử Diệp Vân này đúng là quá may mắn, hắn có tài đức gì, rõ ràng có thể trở thành đệ tử của Thất sư huynh, thật sự là hâm mộ chết ta." Tịnh Như Thủy che miệng, kinh ngạc hô.

"Tiểu tử này quả nhiên rất may mắn."Vu Quang Diễn nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Diệp Vân, ngươi còn không mau quỳ xuống bái sư." Tô Hạo tới lúc này mới phản ứng, nhìn Diệp Vân gầm lên quát một tiếng.

Diệp Vân cũng là một đầu mê hoặc, vốn là Tô Hạo muốn thu hắn làm đồ đệ, vẫn cùng Thi Trưởng lão bất hòa, thậm chí Diệp Vân thiếu chút nữa là đem tất cả bí mật trên người nói rõ ra.

Thế nhưngchỉ chớp mắt, muốn thu hắn làm đồ đệ lại biến thành Thất trưởng lão.

Diệp Vân thở sâu, sau đó lập tức quỳ xuống bái sư.

"Đệ tử Diệp Vân, tham kiến ân sư."
Trên mặt Thất trưởng lão lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: "Đứng lên đi, ta đây Nhất Mạch không cần nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, nếu như ngươi nguyện ý về sau gọi ta là lão đầu cũng có thể, gọi là sư phụ cũng được."

"Đệ tử không dám, bái kiến sư phụ." Diệp Vân bò dậy, một tiếng sư phụ này hô cực kỳ tự nhiên, lúc trước hắn tại Linh Điền liền được Thất trưởng lão truyền thụ kiếm pháp Băng Phong Thiên Lý, tuy rằng lúc ấy không có danh phận thầy trò, nhưng lại đã có ân truyền nghề. Hiện tại quỳ xuống bái sư, cũng là chân tâm thật ý (thật lòng).

"Chúc mừng sư đệ thu được đồ đệ tốt." Tông chủ Thiên Kiếm Tông cười to liên tục.

"Đúng vậy đúng vậy, Thất sư huynh thu đồ đệ, đây chính là đại sự, có muốn hay không tông môn tuyên dương một phen, làm cho mọi người đều biết." Tịnh Như Thủy cười nhẹ đi tới.

"Thất sư huynh xưa nay không thích náo nhiệt, chắc hẳn hắn cũng không muốn khắp nơi tuyên dương." Tô Hạo lắc đầu, trầm giọng nói ra.

Diệp Vân không còn có thể trở thành đệ tử của hắn, trong lòng vẫn còn có chút không hài lòng, nhưng mà Thất trưởng lão đối với lĩnh ngộ Thiên Đạo thì đã vượt xa hắn, thậm chí so với tông chủ còn mạnh hơn nửa phần. Diệp Vân đi theo hắn, ngày sau nhất định có thể có một phen thành tựu.

May mắn là, Thất trưởng lão lại để cho Diệp Vân tham dự tu luyện Thập sát trận, đối với Tô Hạo mà nói, chỉ cần Thập sát trận có thể luyện thành, như vậy dù cho không thu Diệp Vân làm đồ đệ, cũng không có chuyện gì.

"Đúng vậy, việc ta thu Diệp Vân làm đồ đệ, chỉ cần mấy người các ngươi biết là được,không cần truyền ra bên ngoài, ngày sau Diệp Vân tại tông môn hành tẩu thì cứlấy thân phận đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong, không cần phải nói là đệ tử của ta." Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, nói tiếp: "Diệp Vân, ta là người không trọng thân phận, ngày sau ngươi cũng không cần tự xưng mình là đệ tử của ta , gặp chuyện tự giải quyết, cũng không cần tới tìm ta, nếu như việc tu luyện có nghi vấn, có thể đến linhđiền bất cứ lúc nào, lúc khác, không cần đến phiền ta."

"Vâng, đệ tử ghi nhớ." Diệp Vân gật gật đầu, đối với Thất trưởng lão hắn sâu sắc hiểu rất rõ, đó là một lão đầu quái dị. Diệp Vân trong lòng cũng có bí mật, mặc dù là Thất trưởng lão, Diệp Vân cũng không muốn cho hắn biết bí mật Tiên Ma Chi Tâm, nếu như có thể tự mình tu luyện, gặp được điều không hiểu thì tiến đến thỉnh giáo, ngược lại là phi thường phù hợp với suy nghĩ trong lòng của hắn.

"Tốt rồi, nếu đã như vậy mọi người giải tán đi, Diệp Vân ngươi theo ta hồi linh điền, ta truyền thụ cho ngươi ba ngày." Thất trưởng lão hài lòng gật đầu, sau đó trầm giọng nói ra.

Cũng không đợi người khác đáp lời, Thất trưởng lão một tay nắm lấy Diệp Vân, thân hình lập loè biến mất ở trên bầu trời đỉnh Thần Thiên Phong, chỉ thấy một đạo hư ảnh nhàn nhạt lướt về phía phương hướng Vô Ảnh Phong, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Đám ngườiTông chủ Thiên Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau, bất quá bọn họ cũng đều biết tính nết Thất trưởng lão, tự nhiên không để bụng.

"Không thể tưởng được Diệp Vân lại có thể trở thành đệ tử của Thất sư huynh, xem ra sau này ta nên phái nhiều nữ đệ tử hơn, cùng hắn câu thông câu thông." Tịnh Như Thủy mắt phượng hơi nháy, lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác.

"Như Thủy sư muội không nên xằng bậy, Thất sư đệ là người cổ quái, hoàn toàn ngược lại ngươi không nên." Tông chủ Thiên Kiếm Tông thoạt nhìn tâm tình thật tốt, vừa cười vừa nói.

"Lần này Diệp Vân bị Thất sư huynh thu làm đồ đệ, chuyện này chỉ sợ không thể gạt được Đao sư thúc, tông chủ đại nhân ngươi xem coi thế nào là tốt?" Trên mặt Tô Hạo thoáng có một tia lo lắng.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cảm thấy Thất sư đệ sợ Đao sư thúc sao?"

"Vậy cũng không phải, nếu như mà nói Thất sư huynh sợ, cũng sẽ không làm sự tình năm đó,khiến cho tu vi bị phong ấn hai mươi năm, nếu như không phải như vậy, chỉ sợ Thiên Kiếm Tông ta hiện tại đã đi ra Tấn quốc, tiến vào tầm mắt Đại Tần đế quốc rồi." Tô Hạo lắc đầu, khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ.

"Đã như vậy, vậy ngươi còn điều gì phải lo lắng? Hai mươi năm thời gian sẽ qua, ước định hai mươi năm trước có lẽ tùy thời kết thúc." Trong mắt Tông chủ Thiên Kiếm Tông hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiếng nói thổn thức.

"Đúng vậy!"

Bỗng nhiên, đám người Tô Hạo cũng đồng thời gật đầu, sắc mặt thêm phần ngưng trọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.