Chương trước
Chương sau
"Nếu như ta không lui thì sao?"

Tô Hạo đã làm phong chủ Vô Ảnh Phong được mười năm, có được phong thái bễ nghễ thiện hạ, đối mặt với Vân trưởng lão là trưởng lão nội môn Thiên Thần Phong cũng không kém dù chỉ nửa phần.

"Tô Hạo nếu như ngươi cứ cố chấp thì chỉ sợ vị trí phong chủ Vô Ảnh Phong cũng khó có thể giữ vững." Vân trưởng lão không hề tức giận mà cười nhạt nói.

"Việc này không cần lão phải quan tâm. Mà lão cũng không có tư cách quản đến. Sống yên ổn không muốn lại để người khác lợi dụng." Tô Hạo bỗng nhiên cười, hai chắp sau lưng.
"Việc này không cần lão quan tâm. Mà lão cũng không có tư cách quản đến. ..

Vân trưởng lão khẽ giật mình. Những lời Tô Hạo vừa nói rõ ràng đã chọc vào nỗi đau của lão.

"Ta nói vậy thôi. Việc còn lại phải xem Tô Hạo ngươi xử lý thế nào."

Tô Hạo cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.

"Tô huynh, mấy tháng không gặp mà sắc mặt có chút không tốt." Âu Dương Vấn Thiên đi tới, vừa cười vừa nói.

"Thân là phong chủ một ngọn núi, công việc quá nhiều lại phức tạp nên khí sắc không tốt một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nghe nói mấy ngày trước khí sắc của Vấn Thiên ngươi cũng không ổn nhỉ. Một trong mười đệ tử của ngươi đã chết?" Tô Hạo mỉm cười nói. Ông ta và Âu Dương Vấn Thiên mối quan hệ giao hảo hằng ngày vẫn rất tốt nhưng hôm này lời nói của họ cũng không có ý tốt.

"Con đường tu tiên vô cùng tàn khốc. Sinh tử là chuyện bình thường. Chết một tên thì tuyển thêm một tên khác. Nhìn tu vi và thiên phú của Diệp Vân cũng không tệ, không bằng Tô huynh nhường hắn cho ta đi." Âu Dương Vấn Thiên đứng trước mặt Tô Hạo mỉm cười nói.

"Vấn Thiên nói đùa. Diệp Vân là người ta tìm được trong mấy năm gần đây để bổ xung cho đủ mười đại để tử. Làm sao có thể nhường cho ngươi được." Hai mắt Tô Hạo híp lại, chậm rãi trả lời.

"Nếu vậy thì tiếc quá. Như vậy bổn tọa cũng không nên lấy đi thứ ngươi yêu thích nhưng Tô huynh cũng lên cẩn thân một chút." Âu Dương Vấn Thiên gật đầu, xoay người bỏ đi.
"Nếu vậy thì tiếc quá..........

Trong mắt Tô Hạo trong hiện lên một đạo tinh quang. Đối với lời nói của Âu Dương Vấn Thiên hắn hiểu rất rõ. Có lẽ những lời này đã là nể mặt hắn lắm rồi, dường như còn có ý phân rõ khoảng cách với hắn. Hắn và Âu Dương Vấn Thiên từ trước đến nay có lẽ xứng với hai chữ huynh đệ. Vì nếu so sánh thì Tô Hạo lớn hơn hai tháng nên vẫn tỏ ra lễ phép với hắn.

Thế nhưng Âu Dương Vẫn Thiên lại gọi hắn là Tô huynh chứ không phải là Tô đại ca như trước kia. Lại còn xưng là bổn tọa. Đối với quan hệ của họ thì chuyện xảy ra vừa rồi chính là lần đầu tiên.

Tô Hạo thở sâu, ánh mắt nhìn tới Phong chủ Trích Tinh Phong Vu Quang Viễn và Phong chủ Lãm Nguyệt Phong Tĩnh Như Thủy.

"Vu sư đệ chắc không phải vì Diệp Vân mà tới đây."

Khuôn mặt của Vu Quang Viễn vẫn lạnh lùng như trước. Ánh mắt như đao nhìn Tô Hạo, nói: "Ta chỉ nhận được thiên kiếm truyền lệnh nên mới đi tới Thiên Thần Phong. Về phần Diệp Vân là ai ta chưa từng nge qua."

Tô Hạo mỉm cười, nhẹ gật đầu. Quay qua nhìn Tĩnh Như Thủy.

"Tô đại ca nhìn ta làm gì? Ta cùng giống như Vu sư đệ mà thôi. Đều nhận được thiên kiếm truyền lệnh nên mới biết có việc xảy ra nên vội vàng chạy tới đây. Xem ra Diệp Vân trong miệng Tô đại ca là thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông chúng ta rồi. Ngay cả Âu Dương Vấn Thiên cũng nhìn trúng đây." Tĩnh Như Thủy mỉm cười, giọng nói nhu hòa.

"Muốn nói là thiên tài ngàn năm khó gặp thì có lẽ hơi quá nhưng tiểu tử này rất hợp với tính tình của ta nên ta rất ưa thích." Tô Hạo mỉm cười, nhàn nhạt nói ra.

"Thu đồ đệ đầu tiên cần nhân phẩm và cảm giác của bản thân, sau đó mới đến thiên phú. Thế gian chưa bao giờ thiếu thốn nhân tài nhưng có thể có thành tựu thì quá ít, hầu như không có. Những người như vậy mới được gọi là thiên tài?" Tĩnh Như Thủy che miệng cười khẽ.

"Tĩnh sư muội nói đúng. Chuyện này đúng là như thế a." Tô Hạo có chút xúc động. Những năm gần dây không phải là chưa gặp qua thiên tài tuyệt diễm nhưng những người có thể phát triển và đạt được thành tựu thì hầu như không có.

"Tông chủ lão nhân gia còn chưa tới, sự việc lần này có lẽ do tên kia làm ra." Mắt đẹp của Tĩnh Như Thủy chớp chớp.

Tô Hạo hiển nhiên hiểu rõ kẻ mà nàng nhắc tới là ai.Nếu Vu Quang Viễn, Tĩnh Như Thủy là phong chủ thì dựa vào tính cách của Âu Dương Vấn Thiên cũng sẽ không vì việc của Diệp Vân mà can thiệp vào.

Nói như vậy thì chỉ còn một người cuối cùng được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Tông ngàn năm qua. Hơn nữa còn có thể phát triển và có thành tự như ngày hôm này, Mộ Dung Vô Tình!

Ánh mắt Tô Hạo chuyển qua hướng Mộ Dung Vô Tình. Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trắng bệch. Bên trong hai con ngươi không hề có một chút tình cảm.

"Vô Tình sư đệ, chúng ta lại gặp mặt." Tô Hạo chủ động chào hỏi.

Mộ Dung Vô Tình ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Ân oán của Diệp Vân và Vô Ngân ta đã biết. Những lời nói hỗn láo của hắn ta cũng biết nhưng chuyện này không liên quan tới ta. Vì thế ta sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới tu luyện."

Tô Hạo khẽ giật mình. Ông vốn nghĩ rằng việc này là do Mộ Dung Vô Tình làm ra nhưng không ngờ Mộ Dung Vô Tình lại một mực phủ nhận.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, khi tiềm lực của Mộ Dung Vô Tình được phát hiện mười lăm năm trước thì hắn lại cắm đầu vào tu luyện không quan tâm tới những chuyện khác.

Trong tên của hắn có hai chữ vô tình nhưng cũng không phải không có lý. Hắn từ bỏ mọi thứ, toàn lực tu hành. Chính vì vậy năm hắn mười năm tuổi đã bắt đầu tu hành rồi sau năm năm đã đột phá Trúc Cơ Cảnh thành công. Sau đó phát triển cực kỳ nhanh. Nge nói tu vi của hắn có lẽ đã vượt qua đại kiếp nạn trở thành Thiên Nhân Cảnh rồi.

"Vậy tông chủ truyền tin cho chúng ta đến Thiên Thần Phong là vì chuyện gì?" Tô Hạo cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải vì việc của Diệp Vân thì tại sao lại yêu cầu Tô Hạo dừng việc thu hắn làm đệ tử chân truyền? Huống hồ bên trên thiên kiếm truyền lệnh cũng có để lại yêu cầu Tô Hạo tạm dừng thu đồ đệ và mang theo Diệp Vân tới Thiên Thần Phong. Từ những việc trên mà nói, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Vân.

Tô Hạo nhíu mày, quay lại nhìn về phía Âu Dương Vấn Thiên.

Thái độ cùng lời nói vừa rồi của Âu Dương Vấn Thiên khắc hẳn so với trước đây. Có lẽ hắn đã biết được việc gì đó nên mới thay đổi như vậy. Xem ra hắn biết rõ lần này đến Thiên Thần Phong thì phải làm gì.

Với tính cách của Tô Hạo thì sau khi nghe những lời Âu Dương Vấn Thiên nói thì hắn cũng không muốn mở miệng hỏi. Nhưng đối với việc của Diệp Vân thì hắn cực kỳ coi trọng. Nếu như Diệp Vân trở thành đệ tử của hắn, sư dụng lôi linh khí tu luyện thập sát trận thì địa vì sau này của Tô Hạo cũng nước lên thì thuyền lên. Đối với việc tranh đoạt vị trí phong chủ thì tỷ lệ thành công cũng sẽ rất cao.

Trong lúc Tô Hạo đang suy nghĩ có nên mở miệng ra hỏi thì ngay lúc này bên trong tiều viện, bên trên ngọn núi có một đạo ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Ngay lập tức toàn bộ không gian giống như những gợn sóng, chập chờn dao động. Chỉ thấy có một lão già mặc áo dài màu xám đang chầm chậm xuất hiện, lăng không hạ xuống. Nhìn có vẻ như trông không gian có những bậc thang vô hình để cho lão ta bước xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.