Đột nhiên, khí thế của Diệp Vân tăng lên gấp mười, sát ý bùng lên trong mắt. Hắn lạnh lùng nhìn Mộc Trưởng Lão và Mộ Dung thế gia, không chút kiêng dè.
Đám người Lan Trưởng lão giật mình, sắc mặt đại biến. Tại Thiên Kiếm Tông, hai chữ Mộ Dung này đại diện cho điều gì, bọn hắn trong lòng rõ ràng. Tuy không biết thực lực của Mộ Dung Vô Tình bây giờ đã đạt đến mức nào, nhưng với tư cách là một Trưởng lão ngoại môn, tất nhiên sẽ nghe được một số sự tình.
Mộ Dung Vô Tình đã sớm trùng kích Trúc Cơ Cảnh thành công, tu vi tiến triển cực nhanh. Nghe nói những năm gần đây vì tông môn lập được nhiều công lao hiển hách, có khả năng được chọn lựa là người có năng lực kế nhiệm Chưởng môn Thiên Kiếm Tông.
Trước mắt có thể nói, Mộ Dung Vô Tình tại Thiên Kiếm Tông quyền hành hiển hách, dùng một tay che trời để hình dung cũng chưa đủ. Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân xung đột chẳng qua là ân oán cá nhân, dù sau này gặp nhau tại nội môn, cũng chỉ là ân oán cá nhân. Nhưng vừa rồi Diệp Vân nói một câu, chỉ thẳng Mộc Trưởng Lão và Mộ Dung thế gia có quan hệ rất lớn, ý tứ chính là chuyện khảo hạch đệ tử nội môn. Có phải Mộc Trưởng Lão bị Mộ Dung thế gia ảnh hưởng rất lớn hay không? Từ đó làm ảnh hưởng đến sự công bằng? Mà trước đó biểu hiện của Mộc Trưởng Lão đối với Mộ Dung Vô Ngân cũng đã gián tiếp nói rõ điểm này rồi.
Dù vậy, lời vừa thốt ra cũng không thích hợp để nói thẳng trước mặt đông đảo đệ tử. Một khi lan truyền đi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Mộ Dung tại Thiên Kiếm Tông, hậu quả như thế nào cũng khó mà nói.
Diệp Vân chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng rơi vào trong tai Lan Trưởng lão và Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn thì không phải chỉ có như vậy. Diệp Vân chính là đệ tử từ Thiên Chúc Phong đi ra, nếu như Mộ Dung Vô Tình muốn trách tội xuống thì hai người họ cũng không tránh khỏi liên quan.
“Diệp Vân, không nên nói lung tung.” Lan Trưởng lão hít sâu, vội vàng ngăn lại.
“Đúng vậy. Mộc Trưởng Lão chính là được Vô Ảnh Phong chỉ định đến đây để chủ trì khảo hạch chọn lựa nội môn đệ tử, cùng với Mộ Dung thế gia không có liên hệ gì.” Giọng nói Thuần Vu Diễn ù ù vang vọng trong không trung.
Ngược lại sắc mặc Mộc Trưởng Lão vẫn thong dong, thản nhiên nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Diệp Vân, ngươi có biết mình đang nói gì? Đang làm cái gì không?”
Diệp Vân đứng chắp tay, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, đáp: “Chẳng lẽ không phải? Như vậy lúc trước Mộc Trưởng lão lại hầu như nói gì nghe nấy đối với Mộ Dung Vô Ngân, như thể hắn mới là quan chủ khảo thì nên giải thích như thế nào?”
“Diệp Vân, ngươi nhớ kỹ, ta là quan chủ khảo!” Giọng Mộc Trưởng Lão trở nên ngưng trọng.
Nếu như lời nói lần này của Diệp Vân được xác thực thì danh dự của Mộ Dung thế gia có thể sẽ chịu ảnh hưởng, như vậy kết quả cuả hắn không phải là chỉ tổn hại danh dự đơn giản như vậy, khả năng bị Vô Ảnh Phong tiến hành điều tra biểu hiện của hắn và Mộ Dung Vô Ngân, mà một khi điều tra liền sáng tỏ.
Kỳ thật, loại chuyện này tại Thiên Kiếm Tông cũng không tính là chuyện gì đáng ngạc nhiên, cũng có lúc phát sinh. Trong lòng mọi người đều rõ cả, chỉ là không trực tiếp nói ra, càng không giống như Diệp Vân chỉ trích thẳng thừng như vậy.
“Thôi được, ngươi đã là quan chủ khảo, vậy hiện tại ta muốn tiến hành khảo hạch, đem bát cấp Yêu thú trong lồng thả ra đi.” Diệp Vân đứng chắp tay ở trên lôi đài khảo hạch, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Nhiếp Lâm.
Nhiếp Lâm hơi cúi đầu, không dám nhìn lại.
“Còn chưa đến phiên ngươi.” Mộc Trưởng Lão bị Diệp Vân không nể mặt khiêu khích như vậy, tuy trong lòng giận không kìm được, nhưng cũng đành chịu.
“Làm sao vậy? Lời của ta nghe không hiểu sao?” Giọng nói của Diệp Vân lạnh lùng, không lưu lại chút nào mặt mũi.
Sắc mặt Mộc Trưởng Lão tím xanh, cực kỳ u ám. Lão hừ một tiếng: “Tốt, vậy thì ngươi tiến hành khảo hạch trước.”
Diệp Vân mỉm cười, trong mắt lộ vẻ khinh thường và trào phúng.
Những năm gần đây, Diệp Vân không phải là người phách lối, nhưng mà lúc Tiên Ma Chi Tâm cải biến thân thể của hắn, khi tu vi tăng lên, đối với lĩnh ngộ cảnh giới và con đường tu tiên thì tâm tính của hắn sinh ra cải biến lớn. Đặc biệt khi trải qua Hoa Vận Bí Tàng, hắn càng nhận thấy nếu tu vi không cao thì chỉ có thể tồn tại như con sâu cái kiến bình thường. Cái gọi là đệ tử ngoại môn cũng chỉ là pháo hôi, tùy thời có thể bị vứt bỏ.
Muốn được tông môn coi trọng, cách đơn giản nhất chính là tăng tu vi lên, hơn nữa mang nó thể hiện ra bên ngoài, để được các nhân vật cao tầng biết và coi trọng.
Diệp Vân có được Tiên Ma Chi Tâm, hơn nữa trong đại mộ đã nhận được rất nhiều thiên tài địa bảo, nếu như hắn tăng lên nhanh tu vi, như vậy muốn người khác không chú ý tới hắn cũng không được. Đã như vậy, hắn dứt khoát lên giọng một tí, tựa như năm đó Mộ Dung Vô Tình đã làm chính là lên giọng biểu hiện ra thực lực của mình, chấn nhiếp đồng môn
Diệp Vân tin tưởng nếu cảnh giới tu vi của hắn đạt được cao tầng nhận thức, như vậy mặc dù khiến người bên ngoài ngấp nghé, nhưng cũng có người muốn bồi dưỡng hắn. Vì vậy, hắn không cần quan tâm nhiều, chỉ cần tăng nhanh tu vi, theo tu vi tăng lên đến trình độ nhất định thì sẽ làm cho thanh âm dị nghị đều phải im lặng. Thời điểm này hắn hành động chính là giống như Mộ Dung Vô Tình.
Thay đổi quy tắc!
Đây chính là điều Diệp Vân muốn! Nếu Mộc Trưởng Lão không tiến hành khảo hạch một cách công bằng, như vậy Diệp Vân liền đem loại không công bằng này trả lại cho Mộc Trưởng Lão.
Nhiếp Lâm nhìn Mộc Trưởng Lão, người kia khẽ gật đầu, lúc này hai tay hắn mới tung bay trước người, từng đạo quang điểm ngay lập tức bay qua, phong ấn cấm chế của lồng sắt lập tức bị phá ra.
Cùng lúc đó, một tia sáng không nhìn thấy xuyên thấu quang tráo bay lên, đem Diệp Vân và lồng sắt bao lại trong đó.
Oanh!
Lồng sắt cực lớn lập tức bị nhấc lên, chỉ thấy một đầu Yêu thú hình vượn toàn thân bao phủ bởi bộ lông màu lục đi ra. Nó cao khoảng chừng hai trượng, toàn thân xanh biếc đứng hai chân như người, khuôn mặt không khác biệt lớn so với Viên Hầu.
“Đây là Kim Tình Bích Viên, là tồn tại cường đại nhất trong bát cấp yêu thú. Nó có lực lượng lớn vô cùng, toàn thân đao thương bất nhập, động tác mạnh mẽ. Hai mắt Kim Tình ngưng luyện, một khi bị thần thông này đánh trúng sẽ lập tức ngưng trệ, không cách nào nhúc nhích.” Nhiếp Lâm với tư cách là trợ thủ, cao giọng giải thích.
Kim Tình Bích Viêm, bọn Diệp Vân cũng đã sớm nghe nói tới. Đây chính là bát cấp yêu thú đỉnh phong, Yêu thú tình viên từ trước đến nay dễ dàng mở ra linh trí, tu hành so với những Yêu thú khác nhanh hơn một ít. Kim Tình Bích Viên này chính là có hi vọng trùng kích cửu cấp Yêu thú nhất.
Trên bảng xếp hạng Yêu thú tại Thiên Kiếm Tông, Kim Tính Bích Viên là một tồn tại tuyệt đối kinh khủng. Đệ tử có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng, thậm chí ngũ trọng, muốn vượt qua nó là chuyện không thể nào.
“Dư sư đệ, Kim Tình Bích Viên này ngươi có thể ngăn cản được không?” Diệp Vân đứng chắp tay, đầu hơi đảo qua hỏi.
Dư Minh Hồng khẽ giật mình, trả lời thành thật: “Ngăn cản không nổi, trừ khi cảnh giới của đệ cao hơn một tầng.”
Diệp Vân mỉm cười, nhìn Mộc Trưởng lão nói: “Mộc Trưởng Lão, ta muốn tiến hành khảo hạch.” Vừa dứt lời, thân hình Diệp Vân nhanh như điện xông ra ngoài, thiết quyền tay trái của hắn nổi lên một vòng ánh sáng màu tím nhạt, hung hăng hướng phía Kim Tình Bích Viên bắn qua.
Vốn Kim Tình Bích Viên bị giam trong lồng đã sớm bạo ngược vô cùng, lại chứng kiến một nhân loại thấp bé nhẹ cân ^ ^ dám bay thẳng đến phía nó thì không khỏi giận dữ, gầm rú lên liên tục. Nhưng tiếng rống giận dữ của Kim Tình Bích Viên cũng chỉ qua thời gian một lần hô hấp đã lập tức im bặt.
Chỉ thấy bụng nó xuất hiện một lỗ thủng màu máu, to lớn không gì so sánh tưởng chừng một người cũng có thể xuyên qua được. Mà Diệp Vân xuất hiện phía sau nó, một giọt máu đỏ tươi trên quyền trái rơi xuống.
Oanh!
Kim Tình Bích Viên giống như một ngọn núi, ầm ầm ngã xuống. Yêu thú bát cấp đỉnh phong, vậy mà không cách nào ngăn cản một quyền của Diệp Vân, thật khó mà tin được, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Một quyền này của Diệp Vân, ẩn chứa lực lượng mạnh ra sao, thực khó mà hình dung.
Đám người Lan Trưởng Lão trợn mắt há mồm, với tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong như bọn hắn nếu muốn đánh chết Kim Tình Bích Viên thì đương nhiên dễ dàng, nhưng nếu muốn như Diệp Vân hời hợt, chỉ một quyền đã đem phần bụng cứng như thép của Kim Tình Bích Viên đánh ra một lỗ thủng lớn, trực tiếp đánh chết như vậy thì làm không được.
Có thể nói lực lượng ẩn chứa trong một quyền này của Diệp Vân đã vượt qua Lan Trưởng lão, khoảng cách so với lực lượng Trúc Cơ Cảnh chỉ còn một bước ngắn.
Trong mắt Dư Minh Hồng đầy ngạc nhiên, lập tức nội tâm đang bình tĩnh thì vui mừng nhảy dựng lên. Lực lượng Diệp Vân biểu hiện ra làm hắn cảm thấy kinh ngạc, mặc dù tại Đại Tần đế quốc hắn cũng chưa hề nghe nói một gã võ giả Luyện Khí Cảnh nhất trọng lại có được lực lượng của tu sĩ đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.
Tuy rằng cảnh giới của Diệp vân tại vòng thứ nhất cho thấy không phải là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng Dư Minh Hồng tin tưởng trong này có vấn đề, mà cảnh giới của Diệp Vân nhất định vẫn là Luyện Khí cảnh nhất trọng. Hắn đến từ Đại Tần đế quốc, đối với hiểu biết về những tài năng xuất hiện trong tu tiên giới thì tốt hơn một chút so với căn nhà nhỏ bé ở Tấn quốc của đám người Đoàn Thần phong. Hắn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua Luyện Khí Cảnh nhất trọng có thể đánh ra một quyền mạnh mẽ như vậy.
Đoàn Thần phong đã sớm sợ ngây người. Lực lượng bát cấp Yêu thú Kim Tình Bích Viên này hắn căn bản không thể chống lại, nếu đổi lại là hắn đi lên thì một quyền này đừng nói là đánh chết Kim Tình Bích Viên, có thể còn bị thân thể cứng rắn của nó hất ngược ra ngoài, bản thân thì trọng thương.
“Mẹ kiếp, tu vi của tiểu tử này đã đạt được đến tình trạng như vậy từ lúc nào, có còn để cho người ta sống hay không đây.” Trên mặt Đoàn Thần Phong tràn đầy khiếp sợ.
Những đệ tử khác cũng mang vẻ mặt kinh hãi giống nhau, hầu như không thể tin khi thấy một màn này.
“Mộc Trưởng lão, khảo hạch của ta đã vượt qua kiểm tra rồi có phải hay không?” Diệp Vân thu tay lại mà đứng, Kiếm Tử Ảnh trong tay hiện lên, trực tiếp đem yêu hạch của Kim Tình Bích Viên lấy ra, thuận tiện ném vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.
Vẻ mặt Mộc Trưởng Lão kinh hãi nhìn Diệp Vân, khóe miệng co quắp hai cái mới đáp: “Tất nhiên là qua, ngày mai ngươi đến Vô Ảnh Phong báo danh, tiến hành khảo hạch tâm tính.”
Diệp Vân cười hặc hặc, từ trên tràng chậm rãi đi xuống, cũng không thèm liếc nhìn Mộc Trưởng Lão.
“Dư sư đệ, tiếp theo liền xem biểu hiện của ngươi rồi, ta tin tưởng sẽ không còn ai dám lừa gạt nữa.”
Trên mặt Dư Minh Hồng hiện lên một tia cảm kích. Hắn biết nếu vừa rồi ở trên tràng là mình, thì tuyệt đối không thông qua được khảo hạch khi đối mặt với Kim Tình Bích Viên.
“Diệp Vân, tu vi tiểu tử ngươi từ lúc nào đã cường hãn đến tình trạng này? Ngươi có còn là người hay không.” Đoàn Thần Phong đi nhanh tới, chau mày vỗ vai Diệp Vân nói.
“Đoàn Thần Phong, tu vi của ngươi quả thực tăng lên quá chậm, nếu như về sau không chịu khó hơn thì đến khi vào nội môn có thể sẽ gặp phải thua thiệt. Ngươi còn nhớ rõ vị Dương sư huynh kia chứ, còn có đám người Mộ Dung Vô Ngân, cửa này cũng không dễ dàng như ở ngoại môn đâu, một chút sơ ý, rất có thể sẽ bị người ta ám toán.” Diệp Vân cười cười, chậm rãi nói.
“Hiện tại ngươi là lão đại, ngươi làm chỗ dựa cho chúng ta.” Đoàn Thần Phong cười hắc hắc, không có nửa điểm ngang ngược càn rỡ như trước kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]