“Đừng khua môi múa mép nữa! Ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi. Ra tay đi!”
Mộ Dung Vô Ngân mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói.
“A, không phải Mộ Dung sư huynh ngươi muốn ra tay hay sao?Một chiêu phân định thắng bại.” Diệp Vân cười nói.
Mộ Dung Vô Ngân cười lạnh, nói: “Ta đây là muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng để ra tay đó.”
Diệp Vân nói: “Nếu như Vô Ngân sư huynh đã nói như vậy thì ta cũng không khách khí nữa.”
Vừa dứt lời, thân hình Diệp Vân lóe lên rồi biến mất, ánh sáng tím trong lòng bàn tay chuyển động. Trong khoảnh khắc, giữa thiên địa đột nhiên vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
“Thần Lôi Diệt Thế!”
Diệp Vân không hề có ý lưu thủ, liền tung ra chiêu thức manh nhất. Mộ Dung Vô Ngân ngươi đã xem thường ta thì cho ngươi xem chiêu thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm này.
Kiếp vâng ngưng tụ, lôi kiếp từ trên trời giáng xuống. Một đạo lôi điện to như cánh tay em bé từ trong kiếp vân lập tức bắn xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Mộ Dung Vô Ngân.
Mộ Dung Vô Ngân cũng không ngờ Diệp Vân lại quyết đoán như vậy, nói ra tay liền ra tay. Từ lúc hắn vừa dứt lời đến lúc lôi kiếp xuất hiện thì cũng chỉ là một hô hấp mà thôi.
Đạo lôi điện này cường hãn đến mức cực hạn,uy lực ẩn chứa trong đó quả thật là vượt xa so với tưởng tượng của Mộ Dung Vô Ngân. Lúc này, sắc mặt của hắn liền đại biến.
Phải biết rằng, tu vi của hắn tuy chỉ là Luyện Khí Cảnh lục trọng, thế nhưng toàn bộ những ngưởi ở đây cũng khó tìm ra được một đối thủ xứng tầm với hắn. Cho dù là đám người Mộc trưởng lão, Lan trưởng lão, tuy đã đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thế nhưng khi đối mặt với hắn thì cũng không thể chịu đựng quá mười chiêu.
Thế nhưng, đạo công kích này của Diệp Vân lại khiến hắn cảm thấy kinh hãi, không nắm chắc được khả năng có thể chống lại được.
Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân lúc này liền bắn ra một đạo tinh mang, đôt nhiên vươn người về phía trước, toàn thân được bao phủ bởi một vầng sáng long lanh, trên đỉnh đầu còn ngưng tụ ra một mặt gương nhộn nhạo như sóng nước.
Oanh!
Lôi kiếp hạ xuống, đạo lôi điện mạnh mẽ bắn xuống mặt kính. Chỉ thấy mặt gương lập tức bị nghiền nát, phát ra ánh sáng chói lòa. Điện mang lúc này hung hăng đánh lên người Mộ Dung Vô Ngân.
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân lúc này xanh mét, vội vã lùi về phía sau hơn mười trượng.
Mộ Dung Vô Ngân thoạt nhìn không chút tổn hao gì, thế nhưng nếu không phải trên người hắn có linh khí phòng ngự thì chỉ sợ một đạo thiểm điện này đã khiến hắn bị thương rồi.
“Sao lại có thể như vậy?” Mộ Dung Vô Ngân nhìn chằm chằm về phía Diệp Vân. Uy lực của một chiêu này, đúng là vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Tại đại môn của Diễn Vũ Điện, đám người Lan trưởng lão hai mặt nhìn nhau, gần như không thể tin vào hai mắt của mình được nữa.
“Vừa rồi ta không có nhìn lầm chứ? Diệp Vân chỉ dùng một chiêu liền có thể đánh lui cả Mộ Dung Vô Ngân.” Vẻ mặt của Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn vô cùng sợ hãi.
“Đúng vậy. Chiêu vừa rồi chính là thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm, Thần Lôi Diệt Thế.” Lan trưởng lão gât đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ.
“Không có khả năng! Lôi Điện Vân Quang Kiếm muốn tu luyện thì cần phải có lôi linh khí thì mới có thể tu luyện, nếu không thì cũng chỉ là một môn kiếm pháp vô cùng bình thường mà thôi. Thiên Kiếm Tông ta trăm ngàn năm qua, những tiền bối có thể tu luyện thành lôi linh khí cũng chỉ có vài người, mà trăm năm nay thì lại càng không có đệ tử nào có thể tu luyện thành. Một kiếm này sao có thể là thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm được chứ.” Mộc Trưởng lão hô lên.
Lan trưởng lão lạnh lùng nhìn lại, nói: “Nếu không phải là Lôi Điện Vân Quang Kiếm thì theo Mộc trưởng lão, đó là cái gì?”
“Ta cũng không rõ. Có thể là thanh trường kiếm trong tay của Diệp Vân kia có chút đặc thù, bên trong có ẩn chứa lực lượng của lôi điện. Bên trong linh khí thượng phẩm cũng có thể bố trí được vài loại trận pháp dị chủng, công kích có thể biến hóa thành lôi điện, hỏa diễm hoặc là băng phách.” Mộc trưởng lão nghiêm trang trả lời.
“A, đúng không? Chẳng lẽ Mộc trưởng lão lại nhìn trúng thanh kiếm kia của Diệp Vân?” Lan trưởng lão châm chọc nói.
“Thôi đi! Mộc trưởng lão ngươi có điều không biết. Diệp Vân đúng là có tu luyện Lôi Điện Vân Quang Kiếm, mà hắn cũng đúng là đã tu luyện thành lôi linh khí.” Đai trưởng lão Thuần Vu Diễn tiến lên một bước, giảng hòa.
Sự khiếp sợ trong mắt ba người lúc này đã biến mất, tiếp tục quan sát tràng đấu.
Mà bên kia, ngoại trừ Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng ra thì toàn bộ tất cả các đệ tử đều cảm thấy choáng váng.
Tuy rằng bọn hắn không hiểu quá rõ về Mộ Dung Vô Ngân, thế nhưng Mộc trưởng lão gặp hắn thì nói gì nghe đấy, còn trong mắt của Lan trưởng lão và đại trưởng lão Thuần Vu Diễn đều có một tia kính sợ, dùng mắt cũng có thể thấy được. Điều này có thể thấy, tu vi của Mộ Dung Vô Ngân tối thiểu không thua gì bọn họ, không nói đến việc ảnh hưởng của ca ca hắn, Mộ Dung Vô Tình nữa.
Nếu như tu vi của Mộ Dung Vô Ngân ngang ngửa với đám người Lan trưởng lão, đó chính là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Vậy, tu vi của Diệp Vân là cái dạng gì? Mặc dù trong thí luyện, hắn đã giết chết Chân Hoa Thành và Chung Ưng, thế nhưng thực lực tối đa cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng mà thôi.
Nhưng mà, môt chiêu Thần Lôi Diệt Thế vừa rồi, đúng là vượt xa so với tưởng tượng của mọi người.
“Vừa rồi ta không có hoa mắt chứ? Đạo lôi điện kia chính là Diệp sư huynh phát ra?”
“Ta cũng nhìn không rõ lắm, có lẽ là vậy.”
“Ta nghĩ không phải như vậy đâu. Loại công kích có trình độ như vậy, nếu đổi ta va ngươi lên thì chỉ sợ đã bị đánh thành mây khói rồi.”
“Các ngươi thấy thanh kiếm màu tím trong tay của hắn không? Có lẽ là một kiện linh khí thượng phẩm không chừng đó.”
“Các ngươi thật là ngu xuẩn, có vậy mà cũng không nghĩ ra. Ta nói cho các ngươi biết, tu vi của Diệp sư huynh sớm đã đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra, chúng ta căn bản không thể nhìn thấu thực lực của hắn, vẫn nghĩ hắn chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhất trọng thôi sao?”
“Đúng vậy, thì ra là hắn giả trư ăn thịt hổ. Không thể tưởng tượng được là, ngay cả Mộ Dung Vô Ngân cũng không phải là đối thủ của hắn. Đúng là khó có thể tin được.”
“Cũng không nhất định. Có lẽ một chiêu lôi điện kia chính là tiên kỹ của Diệp sư huynh. Ta nhớ có một môn gọi là Lôi Điện Vân Quang Kiếm, chỉ cần có thể tu luyện thành lôi linh khí thì có thể thi triển được.”
“Lôi linh khí chính là linh khí dị chủng thần kỳ nhất của thiên địa, ngươi cho rằng nó giống như rau cải trắng hay sao, tùy tiện có thể tu luyện thành.”
“Ta vẫn tin tưởng Diệp sư huynh. Hắn nhất định là đã luyện thành lôi linh khí.”
Một đám đệ tử nhao nhao bàn luận, trong giọng nói không che giấu nổi sự sợ hãi đến tột đỉnh.
Trên Diễn Võ Đường, Diệp Vân lẳng lặng đứng, kình phong thổi qua khiến cho quần áo bay phần phật.
“Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi.” Mộ Dung Vô Ngân thở dài một hơi, âm thanh trong trẻo, mang theo một cảm giác khó có thể tin.
Diệp Vân cười nói: “Vô Ngân sư huynh. Hiện giờ đến phiên ngươi. Chỉ cần ta có thể chống lại được một chiêu thì mong rằng sư huynh bỏ qua cho ta.”
Mộ Dung Vô Ngân nghe vậy thì sắc mặt xanh mét. Nếu như một chiêu vừa rồi chính là tu vi chính thức của Diệp Vân thì việc chống lại được công kích của hắn là điều quá đơn giản.
Mộ Dung Vô Ngân chau mày, ánh mắt lập lòe, tựa như có một điều gì đó khiến hắn khó quyết định được.
“Được. Chỉ cần ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta thì ân oán giữa chúng ta sẽ tạm thời bỏ qua.” Bỗng nhiên, Mộ Dung Vô Ngân ngẩng đầu, dứt khoát nói.
Hắn thân là đệ đệ của Mộ Dung Vô Tình, địa vị luôn luôn được tôn sùng, gần như không có ai dám thẳng mặt giằng co với hắn, chứ đừng nói đến việc khiêu khích. Thân phận hắn như thế nào chứ, chỉ cần đơn giản nói rằng, Diệp Vân chỉ cần tiếp được một chiêu của hắn thì ân oán giữa hai người liền tạm thời bỏ qua. Lúc trước thì lời này giống như là Mộ Dung Vô Ngân cấp cho Diệp Vân chút mặt mũi mà thôi, bởi vì mọi người đều nghĩ rằng, Diệp Vân đúng là không thể nào tiếp được một chiêu của Mộ Dung Vô Ngân.
Nhưng mà hiện tại, bốn chữ “Tạm thời bỏ qua” đã khác nhau hoàn toàn. Đợt công kích vừa rồi của Diệp Vân vừa rồi thi triển ra, đừng nói là, một chiêu của Mộ Dung Vô Ngân có thể đánh bại được Diệp Vân hay không, mà chỉ sợ hắn bị đánh bại cũng không chừng. Lúc này, “Tạm thời bỏ qua” được nói ra đúng là đã thành trò cười.
Trong chốc lát, từ trong đám đệ tử ngoại môn đang xem trận chiến truyền ra mấy tiếng cười khẽ, tựa hồ như đang cười Mộ Dung Vô Ngân vẫn còn cố huyễn hoặc mình.
Nhưng mà, vẻ mặt đám người Lan trưởng lão lúc này lại vô cùng ngưng trọng. Bởi vì bọn họ cảm nhất được một loại khí thế khó có thể tin được, đang từ trên người của Mộ Dung Vô Ngân tản ra, vô cùng nghiêm túc.
Trên người Mộ Dung Vô Ngân nếu mà thấy được sự nghiêm túc thì rõ ràng trong lòng đã có quyết định. Một chiêu tiếp theo chắc chắn không giống như bình thường, tuyệt đối không phải như đám người Lan trưởng lão có thể tiếp được.
Như vậy thì Diệp Vân có thể đỡ được hay sao?
Diệp Vân đứng gần Mộ Dung Vô Ngân nhất, là người đầu tiên cảm nhận được luồng khí thế của đối thủ đã khác hẳn lúc trước. Luồng khí thế này tản ra, gần như đã khóa chặt hắn lại vậy.
Trong lòng Diệp Vân hiểu rõ, một chiêu này của Mộ Dung Vô Ngân không phải là tiên kỹ bình thường, rất có thể là một môn bí pháp thần thông mà hắn vẫn luôn giấu kín nào đó.
Ánh sáng tím khẽ rung lên, giống như những cơn sóng nước lan ra.
“Xem ra ngươi cũng đã cảm nhận được. Không tệ. Chiêu này của ta chính là một trong những sát chiêu của đại ca ta, tên gọi là Thiên Kiếm Vô Tình!”
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân không lộ ra chút tình cảm nào, giống như nỗi nhục mà Diệp Vân vừa gây ra cho hắn đã biến mất hoàn toàn, không có thứ gì có thể làm hắn quan tâm nữa.
Một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa chậm rãi xuất hiện, từ trong lòng bàn tay của hắn chui ra từng tấc một.
“Ta cũng không muốn tung ra chiêu này. Với tu vi của ta hiện giờ thì thi triển một kiếm này vẫn có chút miễn cưỡng, có thể còn bị cắn trả nữa.” Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân hiện lên một tia âm lãnh, nhìn thanh trường kiếm cổ xưa trong tay, thì thào nói.
“À, quên nói cho ngươi biết là thanh kiếm này tên là Vô Tình, linh khí thượng phẩm, trong đó còn được ca ca ta bố trí trận pháp công kích nữa. Uy lực của Thiên Kiếm Vô Tình thì cho dù là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cũng khó có thể ngăn cản được. Diệp Vân, ngươi còn điều gì muốn nói thì nên tranh thủ đi, không thì cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Diệp Vân mặt không đổi sắc, nói: “Nghe có vẻ lợi hại lắm nhỉ. Đúng rồi, ta cũng quên không nói cho ngươi biết, thanh kiếm này của ta, đừng nhìn nó có ánh sáng lưu chuyển mà tưởng ghê gớm lắm, kỳ thực thì trông tốt nhưng đúng là không dùng được, chỉ là một thanh sắt thường mà thôi. Mà đạo lôi điện vừa rồi cũng chỉ là dạng làng nhàng, giống như tên của Lôi Điện Vân Quang Kiếm, chỉ là một môn tiên kỹ cửu phẩm mà thôi. Vô Ngân sư huynh đúng là đỡ được nó một cách dễ dàng, ngay cả một sợi lông cũng không hao tổn chút nào.”
Giọng điệu của hắn đúng là mang theo vẻ giễu cợt.
“Hặc hặc, không sai, không sai. Thanh Tử Ảnh này đúng là thứ bỏ đi, được chúng ta nhặt được một cách tùy tiện trên đường đó.” Đoàn Thần Phong không sợ thiên hạ không loạn, cười ha hả.
Khóe miệng Dư Minh Hồng có chút co quắp, thiếu chút nữa thì cũng bật cười thành tiếng.
Kể cả đám người Lan trưởng lão cũng hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ tiếu ý.
Ai cũng biết là thanh trường kiếm màu tím trong tay Diệp Vân tuyệt đối không phải là phàm phẩm, cho dù là linh khí trung phẩm cũng không thể so sánh được. Vừa rồi, một đạo Diệt Thế Thần Lôi có uy lực như thế nào, căn bản là tiên kỹ cửu phẩm không thể so sánh được. Tất cả mọi người ở đâu điều hiểu rõ, đúng là không ai có thể dễ dàng mà ngăn cản được.
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân đanh lại. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn càng ngày càng lạnh đi. Vô Tình Kiếm mang phong cách cổ xưa hơi chếch lên trời, từ trên mũi kiếm phóng ra một đạo kiếm quang, xông thẳng lên trời.
“Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Thiên Kiếm Vô Tình!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]