Chương trước
Chương sau
Băng Phong Thiên Lý!

Một chiêu kiếm pháp này của Thất trưởng lão thật sự cường đại. Hơn nữa còn là công kích quần thể, khiến cho phạm vi mười trượng xung quanh đối thủ đều bị đóng băng. Nếu thi triển chiêu này ra trong khi chiến đấu thì lập tức có thể cải biến cuộc chiến.

Diệp Vân dừng kiếm đứng thẳng, kích động trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

“Đa tạ Thất trưởng lão!” Diệp Vân cực kỳ thành tâm khom mình hành lễ.

Thất trưởng lão nhìn hắn. Thời gian dần qua, đôi mắt đục ngầu dần dần trong veo trở lại: “Tiểu tử ngươi tư chất quả nhiên không tệ, chỉ nhìn một lần lại có thể lĩnh ngộ ra bảy tám phần, xem ra chiêu Băng Phong Thiên Lý này vô cùng thích hợp với ngươi.”

“Đa tạ lão nhân gia đã truyền thụ kiếm chiêu, đệ tử vô cùng cảm kích.” Trên mặt Diệp Vân lộ vẻ mừng rỡ nói.

“Nghe nói ngươi đã thông qua thí luyện và nhận được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn. Với tu vi và tiềm lực hiện tại của ngươi thì không cần phải lo lắng về việc trở thành đệ tử nội môn. Tuy nhiên, đệ tử nội môn cũng chẳng là gì, dù là đệ tử tinh nhuệ hay đệ tử chân truyền cũng không đáng là gì, mà quan trọng nhất chính là tăng tu vi của mình lên. Cái thế giới này to lớn lắm đấy.” Thần trí Thất trưởng lão đã khôi phục thanh tỉnh, nhìn về phương xa, thở dài nói.

“Đệ tử từng nghe nói Tấn quốc ta chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, chịu sự quản lí của đế quốc Đại tần. Mà đế quốc Đại Tần lại xưng thần với vương triều Giảo Nguyệt. Thế giới bên ngoài giống như lời lão nhân gia ngài đúng là rất lớn.” Diệp Vân gật đầu nói ra ý nghĩ trong lòng.

Thất trưởng lão nhìn hắn một cái với vẻ hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: “Không ngờ tiểu tử ngươi lại có kiến thức bực này. Phải biết rằng Vua của Tấn quốc vì bảo đảm địa vị thống lĩnh của Vương tộc, nên trong mấy trăm năm qua có lẽ đã phong tỏa tin tức về đế quốc Đại Tần với những người bình thường. Hiện tại hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Tấn quốc chính là trung tâm của thiên hạ. Thế nhưng ngươi lại biết rõ về đế quốc Đại Tần và vương triều Giảo Nguyệt, đúng là khá tốt.”

Diệp Vân cười nói: “Đệ tử cũng chỉ vô tình nghe người ta nói, lúc ấy cực kỳ hoảng sợ và rất không dám tin.”

Diệp Vân không nói tin tức này là do Dư Minh Hồng nói ra. Hắn không dám xác định nếu như sau khi Thất trưởng lão biết thì có tạo thành ảnh hưởng không tốt gì đối với Dư Minh Hồng không.

“Đúng là như thế, Tấn quốc chẳng qua chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé nằm ở một góc chật hẹp mà đế quốc Đại Tần lại quản lý hơn mười cái tồn tại như Tấn quốc, lực lượng chênh lệch của hai bênh không thể tính bằng lẽ thường. Nhìn khắp Tấn quốc thì Thiên Kiếm Tông ta cũng là tồn tại nhất đẳng, nhưng mà tại đế quốc Đại Tần thì chỉ sợ cũng không thể nằm trong năm trăm vị trí đầu tiên.” Thất trưởng lão xúc động nói.

Diệp Vân hơi giật mình, nói: “Sẽ có chênh lệch lớn như thế sao?”

“Ngươi nhìn khắp ngoại môn Thiên Chúc Phong sẽ cảm thấy tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong đã rất được. Nếu như ngươi trở thành đệ tử nội môn sẽ lại thấy ở bên trong Vô Ảnh Phong thì Luyện Khí Cảnh đỉnh phong căn bản không là cái gì, có khối người tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh mới tính là có chút thành tựu. Nhưng mà khi ngươi tiếp xúc đến cao tầng của Thiên Kiếm Tông lại thấy hầu như mọi người đều là cao thủ có tu vi Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, thậm chí có mấy lão gia hỏa đã ẩn lui từ lâu, rất có thể đã trùng kích thành công Kim Đan Cảnh trong những năm gần đây.”

“Thiên Kiếm Tông ta có đại năng Kim Đan Cảnh sao?” Diệp Vân nhịn không được mà hỏi.

“Tất nhiên là có, tuy rằng Thiên Kiếm Tông không coi vào đâu, nhưng mà Kim Đan Cảnh thì tính toán là cái quái gì? Chờ ngươi tiến đến đế quốc Đại Tần lập tức sẽ phát hiện ra tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng chỉ là bình thường. Chỉ có phá Đan sinh Anh, thành tựu Nguyên Anh Cảnh thì mới có thể xem là cao thủ trong đế quốc Đại Tần.” Thất trưởng lão đứng chắp tay nói, ánh mắt sáng ngời.

Không đợi Diệp Vân trả lời, Thất trưởng lão lại nói tiếp: “Lúc ngươi đứng ở chỗ này, cũng chỉ có thể nhìn thấy được vẻ ngoài của Thiên Chúc Phong. Lúc ngươi đứng ở đỉnh của Vô Ảnh Phong thì có thể quan sát được toàn bộ Vô Ảnh Phong. Đó gọi là đứng càng cao thì tầm nhìn càng xa hơn, khi cảnh giới của ngươi tăng lên, tu vi đề cao thì tự nhiên sẽ phát hiện ra con đường tu tiên không hề có điểm cuối, tất cả cảnh giới đều chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Diệp vân ngơ ngác đứng bên cạnh Thất trưởng lão. Từ khi nhận được Tiên Ma Chi Tâm thì hắn đã mơ hồ cảm giác được thế giới này cũng không giống như mình nghĩ, bắt đầu từ thời khắc đó, tầm nhìn của hắn đã phát triển rất nhiều. Nhưng mà cho đến giờ phút này, những lời Thất trưởng lão nói mới chính thức cho hắn biết rằng, dù cho chính mình đứng lại nhìn cũng không thể nào thấy được phần cuối của con đường tu tiên.

Con đường tu luyện không có điểm cuối cùng!

Lời nói của Thất trưởng lão đã hoàn toàn mở mang tầm mắt Diệp Vân, gạt đi sương mù phía trước để cho hắn có thể nhìn đến chỗ xa hơn. Hơn nữa sau này cũng sẽ không mơ màng như hiện tại, bởi vì hắn biết rõ, dù cho tu vi đến dạng cảnh giới gì thì đối với con đường tu tiên, cũng chỉ là khởi điểm mà thôi.

Tu tiên không có điểm đầu!

“Đa tạ Thất trưởng lão đã chỉ điểm, đệ tử sẽ luôn ghi nhớ trong tim, dù thế nào cũng không dám quên!” Diệp Vân khom người chào, trong lòng đều là chân thành.

“Được rồi, ngươi có thể rời đi, sau này nếu muốn tìm ta nói chuyện phiếm thì cứ tự đến là được.” Thất trưởng lão nhẹ gật đầu, nhìn Diệp Vân mỉm cười.

Diệp Vân hành lễ cáo từ, chậm rãi rời khỏi linh điền. Lúc đi ngang qua hai gã đệ tử thủ vệ, hắn gật đầu nở nụ cười về phía hai người, tâm trạng vô cùng thoải mái và tiêu sái đi xuống núi.

Trên con đường tu tiên thì lực lượng dĩ nhiên là quan trọng, nhưng mà trụ cột của lực lượng chính là cảnh giới. Nếu như cảnh giới không cách nào tăng lên thì lực lượng cũng sẽ dừng lại. Cảnh giới như thùng gỗ mà lực lượng chính là nước trong thùng gỗ, chỉ có thùng gỗ càng lớn mới có thể dung nạp nước càng nhiều.

Lời nói của Thất trưởng lão tuy nhìn như cảnh giới và tu vi không có chút nào quan hệ, kỳ thật có trợ giúp rất lớn đối với sự tăng lên cảnh giới sau này của Diệp Vân. Lời nói này có thể giúp Diệp Vân bình tĩnh trở lại trong lúc tu luyện, không vội vàng xao động mà tất cả tuân theo tự nhiên, vững vàng tiến về phía trước.

Thời gian dường như trôi rất nhanh, thoáng cái đã đến thời hạn bắt đầu khảo hạch đệ tử nội môn.

Trọn vẹn có ba mươi người đạt được tư cách khảo hạch, mà địa điểm khảo hạch diễn ra bên trong Diễn Vũ Điện.

Đối với Diệp Vân và những người khác, mặc dù trở thành đệ tử nội môn hơn mấy tháng nhưng chưa từng tiến vào bên trong Diễn Vũ Điện, bình thường chỉ ở bên ngoài quảng trường của Diễn Vũ Điện.

“Lần khảo hạch này sẽ có trưởng lão nội môn và đệ tử đến chủ trì, ta cùng Đại trưởng lão chẳng qua là chịu trách nhiệm giữ trật tự.” Lan trưởng lão nhìn thấy ba mươi người đến đúng hẹn nên nhẹ gật đầu hài lòng.

Một đám người đồng thời nhìn nhau, trong dĩ vãng thì dường như cũng chỉ là trưởng lão ngoại môn chủ trì khảo hạch, tại sao lần này phải có trưởng lão nội môn đích thân đến đây?

Tuy nhiên, vẻ mặt bọn hắn liền hưng phấn, nếu như là trưởng lão nội môn chủ trì khảo hạch thì trong khi khảo hạch biểu hiện tốt sẽ có nhiều cơ hội được trưởng lão nội môn nhìn trúng hơn. Nói không chừng sau khi chấm dứt khảo hạch sẽ được trực tiếp thu làm đệ tử, hoặc là được để cử một nơi để đi.

“Tốt rồi, các ngươi cứ yên tâm một chút không cần vội, yên lặng chờ Mộc trưởng lão nội môn đến.” Lan trưởng lão vẫy vẫy tay, trong giọng nói của hắn không còn vẻ uy nghiêm như lúc trước. Có lẽ trong ba mươi người trước mắt, sau này có thể trở thành thế hệ đệ tử nội môn nhân tài kiệt xuất, nếu đã vậy thì cũng không cần dùng bộ mặt trưởng lão ngoại môn để đối mặt với bọn họ.

Trong khoảnh khắc chợt yên tĩnh im ắng!

“Sao lại yên tĩnh như vậy? Không giống như thiếu niên hăng hái sôi nổi, chẳng lẽ các ngươi không kích động sao?”

Một giọng già nua từ sâu trong Diễn Vũ Điện truyền đến, liền nhìn thấy một lão giả mặc áo bào trắng, tóc hoa râm, chậm rãi đi tới. Ở phía sau hắn có hai gã đệ tử cùng mặc áo trắng đi theo.

Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng chợt chấn động.

Lão giả mặc áo bào trắng dĩ nhiên là Mộc trưởng lão theo như lời Lan trưởng lão nói. Hắn cũng không nhận ra, nhưng mà hai gã đệ tử sau lưng Mộc trưởng lão, có một người là Mộ Dung Vô Ngân!

Mộ Dung Vô Ngân chính là em trai của Mộ Dung Vô Tình là đệ nhất thiên tài trong nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông. Mấy tháng trước hắn đã trà trộn trong đám người Diệp Vân để tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn.

Diệp Vân nhớ rõ Mộ Dung Vô Ngân trước khi rời đi đã từng nói, nếu như tu vi Diệp Vân đạt đến Luyện Khí cảnh thì có lẽ có tư cách làm việc cho hắn.

Khi đó, lúc Diệp Vân biết được thân phận Mộ Dung Vô Ngân nên trong lòng cũng có một chút mong chờ, không biết em trai của đệ nhất thiên tài muốn hắn làm cái gì đây?

Bất quá, bây giờ Diệp Vân đã hoàn toàn không còn tâm tình này. Lúc này,ánh mắt của hắn đã vô cùng rộng lớn, tầm mắt của hắn muốn vươn đến đế quốc Đại Tần, vương triều Giảo Nguyệt như núi lớn cao vạn trượng mà Thiên Kiếm Tông chỉ là một cái đồi núi nhỏ mà thôi.

“Diệp Vân sư đệ, chúng ta lại gặp mặt.” Mộ Dung Vô Ngân liếc mắt nhìn sơ qua liền thấy được Diệp Vân, khẽ cười nói.

“Vô Ngân sư huynh, ngươi khỏe chứ.” Diệp Vân không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khẽ gật đầu.

“Vô Ngân, các ngươi biết nhau sao?” Mộc trưởng lão nhìn thấy Mộ Dung Vô Ngân chủ động nói chuyện với một tên thiếu niên, không khỏi ngạc nhiên.

Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, nói: “Mộc trưởng lão, đây là Diệp Vân, thiên tài của ngoại môn mà ta đã từng nhắc qua với ngươi. Mấy tháng trước ta với hắn cũng chỉ là tu vi Luyện Thể Cảnh, không thể tin được hôm nay gặp lại thì tu vi của hắn đã là Luyện Khí Cảnh nhất trọng. Hơn nữa, lúc trước hắn tiến vào đại mộ để tham gia tông môn thí luyện, chẳng những có thể còn sống trở về mà hình như còn bái kiến sư thúc Tô Hạo Phong chủ Vô Ảnh Phong một lần.”

“À, thì ra là hắn!” Mộc trưởng lão gật gật đầu, hai mắt không khỏi nhìn Diệp Vân nhiều hơn một chút.

Diệp Vân trong lòng khiếp sợ, Mộ Dung Vô Ngân rõ ràng đang chú ý chính mình. Chẳng những biết được mình đi Hoa Vận bí tàng mà việc hắn gặp Tô Hạo một lần cũng đều biết. Thế lực sau lưng Mộ Dung Vô Ngân thật sự là đáng sợ.

Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn, còn có hầu như các đệ tử ở đây thì trên mặt đều tràn đầy vẻ khiếp sợ. Bọn họ cũng biết việc Diệp Vân tham gia tông môn thí luyện, nhưng mà không ai nghĩ tới, Diệp Vân thậm chí có may mắn được Phong chủ Vô Ảnh Phong triệu kiến, thật là không nghĩ đến.

“Mộc trưởng lão có thể còn chưa biết, tiểu tử Diệp Vân này chẳng những được sư thúc Tô Hạo triệu kiến, hơn nữa hắn còn cự tuyệt đề nghị muốn thu hắn làm đồ đệ của sư thúc Tô Hạo mà trở về Thiên Chúc Phong, dựa vào thực lực của mình cướp lấy tư cách khảo hạch đệ tử nội môn để đi đến nơi đây.” Mộ Dung Vô Ngân lời nói không chết người thì không dừng, nhìn Diệp Vân vừa cười vừa nói.

“Cái gì?” Mộc trưởng lão khẽ giật mình, không khỏi kêu lên.

Đám người Lan trưởng lão đã sớm ngây ra như phỗng, ánh mắt bọn hắn chăm chú nhìn Diệp Vân, tiểu tử này rốt cuộc là dạng yêu nghiệt gì? Cư nhiên cự tuyệt đề nghị thu đồ đệ của Phong chủ Vô Ảnh Phong, nếu đổi lại người khác e rằng đã mừng như điên mà trực tiếp bái sư.

“Vô ngân sư huynh, ngươi nói quá sự thật rồi, những việc này đều là chuyện đã qua, nhắc đến làm gì? Hôm nay chính là khảo hạch đệ tử nội môn, không nên vì ta mà làm chậm trễ thời gian.”

Diệp Vân không nghĩ tới ngay cả chuyện này mà Mộ Dung Vô Ngân cũng biết, mình trong mắt hắn, chỉ sợ đã không còn bí mật gì đáng nói. Tuy Nhiên, Diệp Vân bây giờ tâm tính đã đại biến, muốn nói thì nói, có gì phải e ngại?

Đệ tử nội môn, chẳng qua là một cái khởi điểm không đáng nói mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.