Chương trước
Chương sau
“Chuyện này là sao?”

Diệp Vân nùi nhìn thoáng qua, thân thể liền sững lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Lúc này, hắn không cần nhìn vào đám chữ nghĩa chằng chịt trước mắt mà trong đầu đã hiện lên phương pháp tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết rồi. Loại cảm giác này giống như hắn đã xem qua công pháp này rất nhiều lần, đã nhớ kỹ và nắm bắt triệt để ý nghĩa trong đó.

“Đã xảy ra chuyện gì? Quang ảnh đen trắng vì sao lại rung động dữ dội như vậy? Tử trưởng lão vì sao cũng làm ra biểu hiện kỳ quái như thế vì công pháp này?”

Diệp Vân nhíu mày, đưa tay lấy ra một đống trung phẩm linh thạch, ước chừng bảy tám mươi viên. Hắn vận chuyển tâm pháp, sau đó vận hành Tiểu Hấp Tinh Quyết thì rất nhanh cảm thấy linh khí hội tụ lại trong lòng bàn tay, rồi sau đó như sông lớn đổ về cơ thể. Tốc độ hấp thu so với trước đây phải tăng lên gấp mười lần.

Kinh mạch hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Lượng linh khí dồn vào cơ thể quá nhiều khiến hắn không dễ hấp thu. Nếu không phải thân thể hắn đã được quang ảnh đen trắng cải tạo thì đã sớm bạo nổ mất rồi.

“Tiểu Hấp Tinh Quyết đã luyện thành rồi sao?” Diệp Vân cắn răng, mồ hôi chảy thành giọt trên trán.

“Quang ảnh đen trắng, còn không mau hấp thu cho ta.” Diệp Vân gầm lên trong lòng, sau đó nhìn về huyệt thiên trung nơi quang ảnh ngưng tụ. Quang ảnh đen trắng như nghe được tiếng gọi của hắn, lập tức lao ra, nhanh chóng hóa thành vòng xoáy điên cuồng hấp thu linh khí. Đau đớn trong cơ thể Diệp Vân giảm dần, thân thể càng thêm dẻo dai, kiên cường.

Mấy chục viên trung phẩm linh thạch cứ thế mà ảm đạm dần đi. Sau nửa ngày, đống linh thạch đã hóa thành tro bụi.

“Chưa đủ, còn chưa đủ.” Diệp Vân cảm ứng được nhu cầu của quang ảnh đen trắng liền lấy ra hai khối thượng phẩm linh thạch cầm trong tay. Hai viên thượng phẩm linh thạch này nếu so sánh thì có thể bằng với hai trăm viên trung phẩm linh thạch thông thường.

Quang ảnh đen trắng lại không ngừng hấp thu…

“Uỳnh!” Một âm thanh như tiếng nổ giòn vang, khối thượng phẩm linh thạch liền tan vỡ, linh khí trong đó tiêu tán không còn chút nào, toàn bộ đều bị hút vào trong cơ thể Diệp Vân. Quang ảnh đen trắng cũng thôi không hấp thu linh khí.

Chậm rãi vận chuyển tâm pháp, Diệp Vân nín thở, ngưng thần lâm vào trạng thái tu tâm ảo diệu.

Hắn cứ yên lặng ngồi xếp bằng như thế, mặc kệ thời gian trôi qua, như thể mọi việc xung quanh không còn tồn tại nữa.

Qua một canh giờ, hai canh giờ, rồi tới một ngày. Cuối cùng, sau hai ngày, thân thể Diệp Vân bỗng run rẩy, mỗi thớ da làn thịt đều đang rung động không ngừng. Bản thân hắn cũng cảm giác được các khiếu huyệt trên cơ thể đang không ngừng rung leen với tần suất khiến hắn kinh hãi, không cách nào quan sát.

Xoẹt!

Một luồng linh lực màu đen từ bên trong quang ảnh đen trắng phụt ra, hóa thành nghìn vạn sợi nhỏ chui vào từng khiếu huyệt, từng kinh mạch, cốt cách trên người Diệp Vân. Diệp Vân cảm thấy mỗi chỗ trên cơ thể mình đều tràn ngập linh lực khiến hắn vui vẻ không nói lên lời.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Thân thể Diệp Vân phát ra từng tiếng nổ mạnh, toàn bộ khiếu huyệt trong cơ thể đã mở ra, linh lực tinh thuần trong nháy mắt đã lấp đầy các khiếu huyệt này.

Tầng sáu Luyện Thể - Thông Khiếu Cảnh đã hoàn thành!

“Thì ra là thế!”

Diệp Vân vô cùng kích động, hắn đã hiểu vì sao Tử trưởng lão lại mang vẻ mặt như vậy rồi.

Tiểu Tinh Quyết có thể giúp tốc độ hấp thu Linh khí của cơ thể tăng lên tới mười lần, nhưng hắn có cảm giác, nếu không được quang ảnh đen trắng hỗ trợ thì kinh mạch và thân thể hắn không thể chịu nổi, những nơi yếu hại có khả năng nổ tung , hắn chắc chắn không qua khỏi.

Vậy xem ra, Tiểu Hấp Tinh Quyết không phải người nào cũng có thể tu luyện, mà điểm mấu chốt là nếu lĩnh ngộ không rõ, thì không chết cũng tàn phế vì nó.

Tuyệt đại đa số công pháp tu luyện đều là từ từ mà tăng tiến, cảm ngộ trong quá trình tu luyện nhưng Tiểu Hấp Tinh Quyết này ngay từ đầu đã rót linh khí bàng bạc vào kinh mạch, căn bản không cho người ta có cơ hội để thử tu luyện.

Nếu không có quang ảnh cảm ứng, khiến hắn trong chớp mắt đã học xong, lĩnh ngộ hoàn toàn Tiểu Hấp Tinh Quyết, bằng không chưa chắc hắn đã tu luyện được. Tu luyện không thành thì không chết cũng tàn phế. Nghĩ tới đó là Diệp Vân đã phát lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng.

Tuy vậy, vì sao một môn công pháp như Tiểu Hấp Tinh Quyết lại xuất hiện trong cái đống công pháp cưu phẩm đó vậy?

Hơn nữa, nghe tên đệ tử ghi danh giải thích thì ở trong danh sách đó cũng không có tên công pháp này, mà vị Tử trưởng lão kia dường như cũng không biết là ai đã đem nó để vào đó.

Dù sự thực là thế nào, hiện giờ Diệp Vân cũng không có cách nào biết được. Hắn hít sâu một hơi, vì thời gian cấp bách nên không suy nghĩ nhiều nữa, vươn tay lấy ra điển tịch Lôi Vân Điện Quang Kiếm.

Đây là kỹ xảo công kích duy nhất hắn có từ khi gia nhập Thiên Kiếm Tông tới bây giờ. Cửu phẩm tiên kỹ so với võ kỹ căn bản thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Hiên giờ hắn chưa biết làm sao để thu thập lôi vân, ngưng tụ điện quang nhưng tu vi giờ đã đột phá tới Thông Khiế Cảnh, hắn đương nhiên phải mang tiên kỹ này ra nghiên cứu, tu luyện cẩn thận. Thí nghiệm tông môn đã không còn xa nữa.

Lôi Vân Điện Quang Kiếm tương đối đơn giản, chỉ có ba chiêu. Kiếm chiêu cũng không phức tạp nên hắn rất nhanh có thể nắm giữ. Khó khăn chính là thủ đoạn hấp thu lôi vân và ngưng tụ điện quang, phải mất gần hai canh giờ Diệp Vân mới thông suốt.

“Bây giờ còn chưa thu nập lôi vân, điện quang nhưng cũng có thể thử xem uy lực của kiếm pháp này đạt tới mức nào.”

“Vù” một tiếng, Hắc Diệu Kiếm đã xuất hiện trong tay hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.