Chương trước
Chương sau
Diệp Vân không do dự nữa, hít sâu một hơi rồi mang Tiểu Hấp Tinh Quyết đi ra cửa Tàng Võ Các.

Dư Minh Hồng thấy Diệp Vân bước ra liền bước tới hỏi. “Diệp sư huynh, huynh tìm được rồi chứ?”

Đoàn Thần Phong cũng liếc mắt hỏi. “Ngươi chọn cái gì vậy? Là Tiểu Hấp Tinh Quyết, một công pháp phụ trợ?”

Đọc xong tên công pháp, Đoàn Thần Phong liền sững người, trong lòng không khỏi hoài nghi. “Sao hắn lại chọn một môn công pháp phụ trợ?”

Mấy người Khúc Nhất Bình không lại gần, nhưng nghe Đoàn Thần Phong nói vậy cũng đều ngẩn người ra.

“Diệp Vân sư huynh, sao huynh không chọn một môn công pháp?” Dư Minh Hồng nhìn Diệp Vân không tin tưởng lắm, băn khoăn không biết có phải vì không đủ thời gian mà sư huynh hắn chọn ẩu hay không.

“Ta thấy nó có chút tác dụng với ta nên chọn thôi.” Diệp Vân bình thản đáp.

Nghe hắn nói vậy, mấy tên đệ tử lộ vẻ mặt tiếc nuối khôn cùng , cho rằng Diệp Vân xuất thân quá bình thường nên mới cảm thấy cần loại công pháp nhu vậy.

“Dù sao thì cũng vậy mà thôi. Cái tầng một Tàng Võ Các này đều chỉ có những công pháp hết sức bình thường.”

Đoàn Thần Phong ra vẻ không quan tâm nói tiếp. “Sau đây sẽ tham gia thí luyện Tông môn, sau khi trở về sẽ có khả năng được tiến lên tầng hai, tùy ý chọn một môn công pháp. Nhưng công pháp đó có ích hơn gấp trăm lần những công pháp này.”

Nghe vậy, mấy tên đệ tử đứng quanh không giấu vẻ háo hức mong chờ. Nếu có thể sống sót qua đợt thí luyện này, chẳng những được ấm vào thân, được ban thưởng hậu hĩnh, đột phá Luyện Khí Cảnh mà còn có thể được ban thưởng công pháp cao hơn nhiều. Đúng lúc đó, có một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Một đám kiến hôi mà cũng hy vọng có thể sống sót trở về từ thí luyện Tông môn sao? Còn muốn lên tầng thứ hai để chọn công pháp ư? Thật là không biết tự lượng sức mình. Các ngươi nghĩ tầng thứ hai của Tàng Võ Các là chỗ nào hả?”

“Là ai?” Đoàn Thần Phong giận dữ quát.

Trong lòng Diệp Vân khẽ động, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sau lưng bọn họ đã xuất hiện một người mặc trường bào màu tím đang đứng.

Là đệ tử áo tím! (tử bào đệ tử)

Đôi mắt hắn không tự chủ được chợt co lại, đám người Dư Minh Hồng đứng xung quanh càng có vẻ thận trọng.

Đệ tử ngoại môn của Thiên Chúc Phong cũng phân ra cao thấp. Cấp thấp nhất chính là những đệ tử mới gia nhập như bọn hắn, tư cách và sự từng trải còn thiếu, cùng với những đệ tử mặc thanh bào có tư chất bình thường, sao đó là những đệ tử mặc hoàng bào mạnh hơn một chút. Đứng trên nữa là những đệ tử mặc áo đen, như đám người Nam Thành chẳng hạn. Cuối cùng chính là những đệ tử mặc áo tím, tu vi đã đạt tới Luyện Khí Cảnh, một số người đã được các trưởng lão thu làm đệ tử, môn hạ.

Mội đệ tử áo tím không phải tham gia làm tạp vụ, có thể tùy ý lên tầng thứ hai của Tàng Võ Các để chọn lựa công pháp, tiên kỹ tu luyện. Địa vị của bọn họ so với những đệ tử khác thì khác biệt rất lớn. Công việc chính của bọn họ chỉ là tu luyện hết khả năng để đề cao thêm tu vi.

Mỗi đỉnh núi bên dưới Thiên Chúc Phong có thể đào tạo ra được càng đệ tử ưu tú thì năm sau càng được phân phối cho nhiều tài nguyên, địa vị tại Vô Ảnh Phong càng cao, cho nên bọn họ hết lòng bồi dưỡng để có thể tạo ra những đệ tử áo tím như thế này. Đám đệ tử này mặc dù có kiêu căng, quái đản cũng không việc gì, vì bọn họ quan hệ tới địa vị trong tông môn và việc phân phối tài nguyên.

Trước mắt mọi người lúc này chính là một tên đệ tử áo tím như vậy, là một trong những nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử ngoại môn.

Sau một lát, Diệp Vân giữ vẻ mặt bình tĩnh không biểu hiện gì, nhưng Đoàn Thần Phong lại làm ra bộ dạng không thèm để ý tới đối phương, lạnh lùng hỏi. “Các ngươi là cái thứ gì?”

“Là cái thứ gì?”

Âm thanh của Đoàn Thần Phong vang vọng giữa không gian như một bàn tay đang tát thẳng vào mặt hai tên đệ tử trước mặt. Mọi người đứng quanh trố mắt ngạc nhiên, sau đó đều im lặng chờ đợi. Tàng Võ Các bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Không ai dám nghĩ đứng trước đệ tử áo tím đã đạt tới Luyện Khí Cảnh, Đoàn Thần Phong lại không để vào mắt như vậy. Là hắn quá tự tin hay đã trở nên ngu xuẩn mất rồi?

“Tốt lắm! Thực sự có ý tứ. Đám đệ tử mới lần này quả không tồi, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy.” Một tên đệ tử áo tím sững người mất một lúc rồi ánh mắt nghiêm nghị hiên lên sát ý không hề che dấu.

“Chân sư huynh, hà tất phải để ý tới đám sâu kiến này? Bọn họ sắp tới sẽ tham gia thí luyện Tông môn, có thể trở về được hay không còn chưa biết.” Tên đệ tử còn lại không giận mà bình thản lên tiếng.

“Cũng phải, ta giết bọn chúng sẽ chỉ bẩn tay mà thôi.” Chân suy huynh nghe vậy thì sát ý dần dần biến mất.

Thiên Chúc Phong có môn quy rất nghiêm, dù là đệ tử áo tím cũng không thể tùy tiện giết người. Muốn tiến hành sinh tử đấu phải bẩm lên tông môn, được phê chuẩn mới có thể lên võ đài giải quyết.

Nếu tự mình hành động, dù là đệ tử áo tím cũng sẽ bị trừng phạt. Dù là đệ tử thiên tài, nếu không làm theo môn quy thì bồi dưỡng ra có tác dụng gì?

“Các ngươi nhắc đến tông môn bằng thái độ long trọng như thế, sao không tham gia còn ở đây làm gì? Đủ thấy tu vi và tiềm lực của các ngươi thấp như thế nào rồi.” Đoàn Thần Phong nhìn hai người, quyết không buông tha liền cất giọng trào phúng.

“Miệng lưỡi bén nhọn lắm, xem ra ngươi thực muốn tìm chết. Để ta xem giết một tên đệ tử mặc thanh bào thì tông môn sẽ trừng phạt ra sao.” Tên sư huynh Chân Sư xoay người, giận tím mặt.

Tên đệ tử còn lại nhìn chăm chú Diệp Vân đang đứng yên không nói gì, hơi cau mày rồi quay về phía Chân Sư nói nhỏ mấy câu. Chân Sư sững người, trợn mắt, thái độ giận dữ nhanh chong biến mất quá nửa.

“Ngươi chính là Diệp Vân?” Hắn quay qua nhìn Diệp Vân hỏi.

Diệp Vân gật đầu không đáp.

“Diệp Vân, ta biết ngươi. Lần thăng cấp đệ tử này, ngươi là người duy nhất chỉ tu luyện tâm pháp căn bản, không hề vận dụng tiên kỹ lại biểu hiện ra tiềm lực to lớn, tương lai nhất định không thể lường trước. Lần này ta nể mặt ngươi, sẽ không so đo với đám người này nữa.”

Diệp Vân nghe xong không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng thì hoài nghi, hai tên đệ tử này nhất định không dám đắc tội với hắn vì nếu xảy ra chuyện, bọn hắn không thể giải thích với Thất trưởng lão.

Thấy mọi chuyện có vẻ yên lại, Đoàn Thần Phong cười lạnh. “Ngươi nói không cùng ta so đo là có thể tự ý như vậy sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Để lại tên của ngươi, chờ ta trở lại từ thí luyện tông môn sẽ tìm ngươi tiến hành sinh tử đấu.”

“Được lắm, ha ha…, ta là Chân Hoa Thành.” Chân sư huynh cười lớn, giọng cười chứa đầy ý giận, ánh mắt toát lên sát ý bén nhọn. Nếu không vì quy định của tông môn, không ngại Diệp Vân và Thất trưởng lão thì hắn đã xuất thủ rồi.

Sau đó, hắn chỉ cười lạnh rồi quay người rời đi. Tám người đứng đó nhìn hắn đi xa, ánh mắt đầy phức tạp.

Diệp Vân thả lỏng người, nhìn Đoàn Thần Phong khẽ nói. Ngươi muốn giả bộ ngu xuẩn cũng không cần phải cố ý chọc tức hắn như vậy chứ?”

“Tên này hung hăng càn quấy, dù ta không chọc hắn thì sau này hắn cũng sẽ không để yên cho chúng ta đâu.” Đoàn Thần Phong cười cười, nhìn Diệp Vân đầy thâm ý. “Ngươi thì có khác gì? Ngươi còn dám chọc tới Tần Thiên Hàn, tên đó so với những người này thì mạnh hơn rất nhiều.”

Vừa nghe tới cái tên này, nét mặt Diệp Vân trở neen lạnh lùng. Người này chính là người hắn phải hết sức đề phòng, nhưng chỉ cần có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh thì hắn cũng không làm gì được mình.

Diệp Vân không nói thêm nữa, hướng cửa lớn Tàng Võ Các bước tới. Công pháp và tiên kỹ không thể tu luyện ở trong này, phải ra ngoài mới có thể mở những trang bên trong. Trước khi rời đi, mọi người đều bị giữ lại kiểm tra một lượt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.