9 giờ tối. Âu Thiên Hàn trở về nhà sau khi hoàn thành công việc. Anh chợt nhận ra rằng, bản thân càng ngày càng thích quay về nhà. Có lẽ là do nơi đó có người mà anh luôn muốn gặp.
Ngay khi tiếng mở cửa vang lên, theo bản năng, Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
"Anh về rồi đấy à? Tôi còn tưởng anh đi ăn tối đến khuya cơ chứ?" Thẩm Nguyệt hỏi, hình như giọng điệu còn có chút giận hờn.
Âu Thiên Hàn nhíu mày, ánh mắt như tra hỏi.
"Cô đã gặp Lâm Bách Giai??"
Thẩm Nguyệt dừng lại một chút, khẽ gật đầu. Âu Thiên Hàn cất giọng, nghe giống như đang ra lệnh:
"Lần sau tránh xa ra một chút!"
Thẩm Nguyệt ngớ người. Tại sao cô lại phải tránh, cô cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi, sao phải sợ cơ chứ? Thế nhưng cô cũng đành chấp nhận, khẽ gật đầu một cái. Âu Thiên Hàn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn như thế liền cong môi cười nhẹ.
"Tôi đói rồi! Mau dọn cơm! "
Thẩm Nguyệt ồ một tiếng rồi vội vàng hâm lại cơm canh.
Anh tắm rất nhanh, thoáng chốc đã ngồi bào bàn, thưởng thức bữa ăn do cô chuẩn bị. Sao lúc này anh lại cảm thấy chỉ muốn ăn cơm ở nhà. Thẩm Nguyệt vẫn ngồi đó nhìn anh ăn, lén mỉm cười. Âu Thiên Hàn ngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt bất thường của cô thì cười nhạt một cái rồi lên tiếng:
"Tôi đẹp đến vậy sao? Hửm??"
Anh nhếch hai hàng lông mày nhìn cô, vẻ châm chọc. Thẩm Nguyệt ngại ngùng định đứng dậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377617/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.