Trời đã tối hẳn. Bây giờ đã là 7 giờ 40 phút rồi. Cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn. Từ lúc đến thành phố này, đây là lần đầu cô thấy cơn mưa lớn như thế. Mưa luôn đem lại cho cô cảm giác bồn chồn, lo lắng không thôi. Trong đầu Thẩm Nguyệt chợt hiện lên hình ảnh lúc cô bị bắt cóc. Tất cả như một cuộn phim chiếu chấm, ẩn hiện trong tâm trí cô. Thẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, cố xua đi mảng đen tối đó.
Cô ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa tối mọt mình. Chắc cảm thấy buồn chán, cô liền mở một chút nhạc nhẹ. Âm thanh du dương, trầm bổng khiến cô cảm thấy thật thư giãn. Rất nhanh chóng, cô đã hoàn thành xong bữa tối. Mưa vẫn cứ thế tuôn rơi ngoài cửa sổ, luồn qua từng tầng mây mà buông xuống. Cô có chút hơi buồn ngủ nên đã lên giường từ sớm.
Âu Thiên Hàn bây giờ vẫn còn ngồi trong văn phòng. Anh đưa tay xoa xoa hai thái dương, nhắm mắt thư giãn một chút. Có rất nhiều công việc đang chờ anh giải quyết. Âu Thiên Hàn cố gắng hoàn thành nhanh để về với Thẩm Nguyệt. Đêm nay lại phải tăng ca rồi. Trợ lí Văn gõ cửa, đem vào cho anh một suất cơm nhân viên. Thấy anh đang lim dim mắt, trợ lí Văn khẽ cất tiếng.
"Giám đốc, hay là anh về nghỉ ngơi một chút. Tối mai chúng ta về cũng được!"
Âu Thiên Hàn ngồi dậy, thở dài một tiếng. Anh lại quay lại làm việc. Trợ lí Văn cũng chẳng còn cách nào để ngăn cản anh, bèn xoay người bước đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377574/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.