Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay cũng đã là ngày Thẩm Nguyệt được đi học lại. Từ sáng sớm, cô đã hào hứng chuẩn bị sách vở, quần áo chỉnh tề. Âu Thiên Hàn nghe cô lục đục thì dậy luôn. Hai người cùng nhau ăn sáng, trò chuyện vui vẻ.
Bây giờ là 6 giờ 30 phút. Thẩm Nguyệt ngồi ngay ngắn trên xe để Âu Thiên Hàn tiện đường chở đi học. Cô ngồi trên xe, bộ mặt háo hức, cười suốt cả quãng đường. Anh nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia dịu dàng. Đôi bàn tay nhỏ của Thẩm Nguyệt nằm gọn trong tay anh. Cô nắm chặt lấy, vui vẻ nhìn anh. Âu Thiên Hàn nhếch mép, hỏi :
"Đi học vui thế sao?"
"Đương nhiên rồi! Em rất thích đi học mà"
"Vậy đi học và ở với anh?"
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn anh.
"Hai cái đó cơ bản là không thể so sánh!"
Thấy vẻ mặt phụng phịu của cô, Âu Thiên Hàn bật cười, véo nhẹ đôi má hồng hào, mềm mịn. Vì trường học cách căn hộ không xa nên thoáng chốc đã đến trường rồi. Đám học sinh hai bên đường nhìn chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu ngay trước cổng thì trố mắt nhìn, ghen tị. Họ tụm đầu lại, xì xầm bàn tán. Thẩm Nguyệt định mở cửa xe bước xuống thì bị bàn tay ấm nóng của Âu Thiên Hàn giữ lại. Cô xoay người, vẻ ngạc nhiên.
"Em không quên gì chứ?"
Theo thói quen, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Cô có bỏ quên gì đâu nhỉ? Thấy Thẩm Nguyệt gãi đầu, anh liền hắng giọng một cái. Cô đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377569/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.